《相和歌辞。关山曲》原文赏析

  • xiāng
    guān
    shān
  • [
    táng
    dài
    ]
    dài
  • jīn
    suǒ
    yào
    耀
    dōu
    móu
    huáng
    yún
    liú
    pàn
    qiāng
    xià
    xiàn
    zhōng
    shōu
  • shuāng
    xiàn
    róng
    guān
    qiū
    jiàn
    chuàng
    shū
    weì
    gēng
    qiǎn
    lán
    zhōu
  • huǒ
    lóng
    shān
    beǐ
    zhōng
    xiāo
    zuǒ
    xián
    bīng
    lín
    hàn
    shuǐ
    jīng
    yàn
    sàn
    tiān
  • luò
    fáng
    jūn
    shòu
    piān
    yóu
    wén
    hàn
    huáng
    àn
    jiàn
    dài
    kaī
    biān

原文: 金锁耀兜鍪,黄云拂紫骝。叛羌旗下戮,陷壁夜中收。
霜霰戎衣故,关河碛气秋。箭创殊未合,更遣击兰州。
火发龙山北,中宵易左贤。勒兵临汉水,惊雁散胡天。
木落防河急,军孤受敌偏。犹闻汉皇怒,按剑待开边。



唐代诗人马戴的照片
马戴

马戴(799—869),字虞臣,唐定州曲阳(今陕西省华县)人。晚唐时期著名诗人。

猜您喜欢

将别寄友人

唐代 马戴

帝乡归未得,辛苦事羁游。别馆一尊酒,客程千里秋。
霜风红叶寺,夜雨白蘋洲。长恐此时泪,不禁和恨流。

赠越客

唐代 马戴

故国波涛隔,明时已久留。献书双阙晚,看月五陵秋。
南棹何时返,长江忆共游。遥知钓船畔,相望在汀洲。

江行留别

唐代 马戴

吴楚半秋色,渡江逢苇花。云侵帆影尽,风逼雁行斜。
返照开岚翠,寒潮荡浦沙。余将何所往,海峤拟营家。