《寄满子权》原文赏析

  • mǎn
    quán
  • [
    sòng
    dài
    ]
    wáng
    lìng
  • xīn
    yōu
    yōu
    jīn
    xué
    màn
    màn
  • mǎng
    jiāng
    hào
    àn
  • shēng
    suī
    wén
    qín
    cháng
    àn
  • chóng
    biān
    kōng
    duī
    chén
    zhé
    jiǎn
    jiǔ
    hàn
  • zhī
    chén
    shì
    biǎo
    liè
    huán
    pàn
  • tàn
    tǎo
    qín
    xián
    fǒu
    àn
  • líng
    dīng
    wǎn
    guān
    xuán
    mǐn
    miè
    jiù
    tuàn
  • zhǐ
    lái
    suì
    shī
    wàng
  • cháng
    wén
    qín
    duò
    jiān
    shì
    zhì
    pàn
  • méng
    xiū
    yán
    chǐ
    kuì
    hàn
  • néng
    shéng
    dài
    jìn
    rén
    pàn
  • wén
    zhāng
    chù
    shì
    xián
    xiàn
    cuàn
  • shí
    qiān
    hǎo
    è
    beī
    náo
    shì
    feī
    luàn
  • zǎo
    shuaī
    duó
    jiù
    gāng
    duō
    bìng
    xīn
    nuò
  • xīn
    jīng
    shí
    jiān
    shì
    feì
    yán
    bàn
  • móu
    tuō
    shēn
    duàn
  • gēng
    huāng
    shí
    xīn
    shōu
    záo
    zhì
    jiù
    guàn
  • niàn
    shēng
    dōng
    bīng
    zhì
    jǐn
    chūn
    pàn
  • jiān
    néng
    shí
    shì
    huǎn
  • piān
    piān
    huái
    nán
    yīng
    xiǎn
    xiǎn
    shì
    lín
    guàn
  • fāng
    weì
    weí
    yóu
    tóng
  • piān
    zhāng
    xīn
    huá
    lún
    shuō
    tīng
    héng
    hàn
  • bāo
    wǎn
    zǒu
    shí
    wáng
    wán
  • jìn
    shū
    xiāng
    liáo
    míng
    jiàn
    màn
  • zhī
    lǎo
    zhě
    zhuō
    jiǔ
    duàn
  • fāng
    yǒng
    shù
    jiě
    peì
    zòng
    xīn
  • xíng
    shí
    chōng
    qīng
    cǎi
    zhuì
    wǎn
    guī
    wàn
  • guaī
    jiù
    huān
    qiān
    jiù
    xīn
    bàn
  • qín
    suī
    yǒu
    jiǔ
    shuí
    bàn
  • xián
    xiá
    dāng
    shī
    chí
    mào
    huàn

原文: 昔心何悠悠,今学益漫漫。
莽如浮江可,浩不际崖岸。
生虽乐文子,勤不偿几案。
重编空堆尘,折简久枯汗。
徒知陈市肆,表列环四畔。
已无探讨勤,胡可贤否按。
零丁晚观玄,泯灭旧习彖。
得指来岁期,失忘去日筭。
尝闻勤惰间,已是愚智判。
蒙羞欲何颜,避耻愧无翰。
不能绳己怠,何力禁人叛。
文章触世嫌,议语限客窜。
时牵好恶卑,俗挠是非乱。
早衰夺旧刚,多病袭新懦。
心经衣食艰,事废米盐半。
何谋脱身去,割迹与俗断。
耕荒食新收,凿窒复旧贯。
念生如冬冰,至死仅春泮。
其间能几时,何恃苦自缓。
翩翩淮南英,显显士林冠。
方予未为游,辱子昔同閈。
篇章觌新华,论说听横捍。
包奇晚自走,去实王府玩。
近书何相撩,颇以名见谩。
不知老者拙,弃此久已断。
子方勇自树,解辔纵新駻。
行期拾舂青,采缀绾归腕。
乖离思旧欢,迁徙就新绊。
无琴虽自歌,有酒欲谁伴。
闲暇当寄诗,持此资贸换。



王令

王令(1032~1059)是北宋时期的一位诗人。他的初字是钟美,后来改字为逢原。他的原籍是元城(今河北大名)。在他5岁的时候,父母双亡,他随着叔祖王乙居住在广陵(今江苏扬州)。长大后,他在天长、高邮等地以教学为生,并怀有治国安民的志向。王安石对他的文章和为人都非常推崇。他有著作《广陵先生文章》和《十七史蒙求》。关于他的出生和死亡的具体日期,文中没有提及。

猜您喜欢

江上

宋代 王令

羃羃江城没远烟,暮云归族忽相连。
春江流水出天外,晚渡归舟下日边。
杏萼春深翻浅缬,柳花风远曳晴绵。
无钱买得江头树,输与渔人系钓船。

去草

宋代 王令

毵毵出土初如直,嫋嫋随风竞自斜。
漫借人锄劳剆拔,只消夜雨又萌芽。
良田力尽农夫叹,直道春荒志士嗟。
满目青青尽芜蔓,更於何处问蓬麻。

寒林石

宋代 王令

尝闻千岁松为石,岂意今逢林出屏。
苟非木根久自化,岂此石理能有灵。
世间万怪浩莫问,枉哉山海徒有经。
舒山虢水固险异,疑有神手藏幽冥。