《海山亭观落日歌》原文赏析

  • hǎi
    shān
    tíng
    guān
    luò
  • [
    qīng
    dài
    ]
  • biān
    shēng
    lóng
    lóng
    zhū
    dān
    shuāng
    niǎn
    kōng
    qióng
    yíng
    hǎi
    huí
    guāng
    dǎo
    zhú
    shēn
    tán
    lóng
    hǎi
    shuǐ
    yǒng
    feì
    yín
    tāo
    xiāng
    zhuàng
    chōng
    tūn
    tūn
    dàn
    jiàn
    wàn
    róng
    hóng
    tóng
    yáng
    hóu
    jīng
    chà
    hǎi
    ruò
    xiào
    huàn
    chū
    wàn
    xiàng
    zhēn
    qióng
    yāo
    jiǎo
    jīn
    shé
    hóng
    zhōng
    lián
    quán
    niǎo
    tiǎo
    qiān
    wàn
    zhàng
    xiǎo
    shé
    wān
    wān
    lái
    xiāng
    cóng
    rán
    biàn
    huǒ
    guāng
    qīng
    xiè
    gōng
    guāng
    zhào
    yào
    qióng
    guāng
    chū
    nán
    weí
    róng
    piāo
    piāo
    hǎi
    shān
    tíng
    jié
    dāng
    hǎi
    chōng
    lái
    lòu
    dǐng
    zuò
    shàng
    fàng
    yǎn
    dùn
    jiào
    kaī
    xīn
    xiōng
    xiá
    shōu
    jǐng
    miè
    jiàn
    jiǎo
    jiǎo
    jìng
    shēng
    tiān
    dōng

原文: 羲和鞭日声隆隆,朱轮丹毂双碾空。涂穷猝入大瀛海,回光倒烛深潭龙。海水忽涌沸,银涛如屋相撞舂。欲吞不吞吐不吐,但见万里熔红铜。阳侯惊诧海若笑,幻出万象真无穷。夭矫一金蛇,独卧洪波中。连蜷袅窕千万丈,小蛇蜿蜿来相从。熠然变火光,倾泻玻璃宫。浮光照曜际穷发,馀光溢出难为容。飘飘海山亭,结拘当海冲。我来露顶坐其上,放眼顿觉开心胸。霞收景灭忽不见,皎皎玉境升天东。



猜您喜欢

望亭道中

清代 曹堉

真州帆集水差差,愁绝艑郎唱橹迟。
日脚渐收云黯处,芦梢作响雨来时。
长牌短堠程初起,听水披风酒不辞。
失笑别家才一夜,独眠单枕有离思。

怀张明府履观伊犁

清代 范起凤

天末孤臣为涕零,君恩历尽短长亭。
此时万里休回首,落日中原数点青。

晚游楞伽山

清代 范起凤

石室何年筑,来游日已曛。
野烟空际断,清梵静中闻。
鹤去盘青嶂,僧归度白云。
林皋疑暮雨,木叶下纷纷。