《叹老三首》原文赏析

  • tàn
    lǎo
    sān
    shǒu
  • [
    táng
    dài
    ]
    bái
  • chén
    xìng
    zhào
    qīng
    jìng
    xíng
    yǐng
    liǎng
    shào
    nián
    bái
    suí
    shū
    luò
  • wàn
    huà
    chéng
    jiàn
    jiàn
    shuaī
    kàn
    jiào
    dàn
    jìng
    zhōng
    yán
    jīn
    cháo
    lǎo
    zuó
  • rén
    nián
    shào
    mǎn
    bǎi
    cháng
    huān
    shuí
    huì
    tiān
    xīn
    qiān
    líng
    guī
  • wén
    shàn
    zhě
    jīn
    chèng
    biǎn
    què
    wàn
    bìng
    jiē
    zhì
    weí
    zhì
    lǎo
    yào
  • yǒu
    shū
    chóu
    zhí
    xuán
    yún
    guāng
    jīn
  • xiá
    zhōng
    yǒu
    jiù
    jìng
    zhào
    xiān
    tàn
    cóng
    tóu
    bái
    lái
    míng
    shì
  • tóu
    jǐng
    zhì
    lǎo
    cháng
    yǒu
    rén
    bìn
    máo
    zhōng
    shēn
    heī
  • qián
    nián
    zhòng
    táo
    jīn
    suì
    chéng
    huā
    shù
    suì
    xīn
    yīng
    ér
    jīn
    nián
    xué
  • dàn
    jīng
    cháng
    chéng
    jiào
    shēn
    shuaī
    shào
    nián
    liú
    zhù
  • yīn
    shū
    jīn
    biàn
    zhū
    qīn
    zhuàng
    suì
    huān
    cháng
    nián
    dāng
    huǐ

原文: 晨兴照青镜,形影两寂寞。少年辞我去,白发随梳落。
万化成于渐,渐衰看不觉。但恐镜中颜,今朝老于昨。
人年少满百,不得长欢乐。谁会天地心,千龄与龟鹤。
吾闻善医者,今古称扁鹊。万病皆可治,唯无治老药。
我有一握发,梳理何稠直。昔似玄云光,今如素丝色。
匣中有旧镜,欲照先叹息。自从头白来,不欲明磨拭。
鸦头与鹤颈,至老常如墨。独有人鬓毛,不得终身黑。
前年种桃核,今岁成花树。去岁新婴儿,今年已学步。
但惊物长成,不觉身衰暮。去矣欲何如,少年留不住。
因书今日意,遍寄诸亲故。壮岁不欢娱,长年当悔悟。



猜您喜欢

秋霁

唐代 白居易

金火不相待,炎凉雨中变。林晴有残蝉,巢冷无留燕。
沉吟卷长簟,怆恻收团扇。向夕稍无泥,闲步青苔院。
月出砧杵动,家家捣秋练。独对多病妻,不能理针线。
冬衣殊未制,夏服行将绽。何以迎早秋,一杯聊自劝。

野望

清代 金墀

近晚郊原好,云山处处幽。
苍烟凝远树,残日恋高楼。
引犊牛行缓,教雏燕语柔。
恰逢时雨霁,野水乱奔流。

秋夕

清代 金墀

竹梢新月上,凉露一天清。
人静花轻睡,香消酒半酲。
虫吟多叠韵,蝉歇带馀声。
遥忆南飞雁,冲云第几程。