《清凉台》原文赏析

  • qīng
    liáng
    tái
  • [
    míng
    dài
    ]
    cài
  • qīng
    liáng
    qīng
    liáng
    tái
    jiāo
    yán
    dèng
    qīng
    cuī
    weí
  • yáng
    jiāng
    biān
    bái
    zhōu
    bái
    yún
    hóng
    cháng
    yōu
    yōu
  • mén
    lián
    luò
    chán
    shēng
    mǎn
    chéng
    guō
  • tiào
    dān
    xiá
    duān
    qián
    kūn
    kaī
    tuò
  • líng
    huáng
    xiáng
    qīng
    yún
    zhōng
    shān
    fēn
    fēn
  • qín
    huái
    shuǐ
    jiē
    jiàn
    zhāng
    gōng
    tóng
    gōu
    hán
    cháo
    tōng
  • céng
    lóu
    leì
    fēn
    zhū
    zhǔ
    hóu
    jiā
    xiāng
    duì
  • qióng
    tái
    duàn
    jīn
    shā
    qiū
    qiān
    zài
    qīng
    huái
  • feǐ
    cuì
    cháng
    xián
    xiāng
    yuān
    yāng
    zhī
    yān
    zhī
    shuǐ
  • fán
    huá
    zhuàn
    shāng
    xīn
    jīn
    duō
    shēng
    chén
  • liù
    dài
    míng
    nán
    táng
    ān
    xún
  • shuǐ
    jīng
    gōng
    diàn
    殿
    táng
    kaī
    qiān
    mén
    wàn
    shēng
    qiū
    yīn
  • wàng
    máng
    rán
    jiàn
    chéng
    tóu
  • fān
    cóng
    cǎi
    shí
    lái
    yān
    fēn
    yáng
    shù
  • yáo
    chuān
    dòng
    jǐng
    cǎo
    miè
    jiāng
  • xián
    beī
    jìn
    jiāng
    nán
    qíng
    jūn
    zhàng
    jiàn
    shēng
    píng

原文: 清凉寺里清凉台,交岩互磴青崔嵬。
扬子江边白鹭洲,白云红叶长悠悠。
都门莲已落,蝉声满城郭。
跻跳丹霞端,乾坤忽开拓。
霸陵黄屋翔青云,钟山紫气何纷纷。
秦淮水接建章宫,铜沟亦与寒潮通。
层楼累阁分朱邸,主第侯家相对起。
琼台砌断金沙路,秋千亦在青槐里。
翡翠常衔苏合香,鸳鸯只浴胭脂水。
繁华转伤心,今古多升沉。
六代既冥漠,南唐亦安寻。
水晶宫殿野棠开,千门万户生秋阴。
四望何茫然,忽建城头羽。
帆从采石来,烟分历阳树。
遥川动霁景,碧草灭江渡。
衔杯不尽江南情,与君仗剑歌升平。



蔡羽

蔡羽(?—1541)是明朝时期的文学家,出生于苏州府吴县,字九逵。他以居住在洞庭西山而被称为林屋山人,又被称为左虚子。蔡羽参加乡试十四次都没有成功,但后来通过国子生的身份被授予南京翰林孔目职位。他擅长古文,师法先秦和两汉的文风,自视甚高,希望能与柳宗元相媲美。他的作品包括《林屋集》和《南馆集》。蔡羽于1541年去世。

猜您喜欢

赠华子中甫

明代 蔡羽

爱我岩下云,且避秋阳赤。
潭空天镜寒,风过蕙光碧。
松竹长遮天,相逢但挂帻。
山曛猿欲啼,为子扫片石。

发胥口达包山

明代 蔡羽

秋水连空凫鹜长,沧洲菰米饭初香。
地宽不辨帆来影,云起遥疑石上房。
青壁常含芝草秀,朱包新染橘林霜。
年年佩剑嗟游子,莫笑南山豆尽荒。

暮春

明代 蔡羽

万里月当户,邮亭花满枝。
行人花下发,短笛月中吹。
坐觉春光损,频惊斗柄移。
天边芳草绿,愁绪细如丝。