《观梅行次答富春山》原文赏析

  • guān
    meí
    xíng
    chūn
    shān
  • [
    míng
    dài
    ]
    sūn
    chéng
    ēn
  • chūn
    shān
    xiān
    shēng
    xìng
    chāo
    shān
    shuǐ
    píng
    shēng
    hǎo
    chéng
  • tàn
    lǎn
    shèng
    dàn
    láo
    chǔ
    shǔ
    míng
    shān
    biàn
    jīng
  • xiè
    zhèng
    guī
    lái
    gēng
    xiāo
    sàn
    tiān
    qīng
    yuán
    shuí
    jiě
    guǎn
  • bǎi
    tuō
    shì
    xiū
    xún
    xián
    rén
    shì
    duǎn
  • lái
    zuò
    guān
    meí
    xíng
    lǐng
    meí
    kaī
    chūn
    zhèng
    qíng
  • qīng
    huǎn
    dài
    róng
    yún
    tóng
    gāo
    qíng
  • xuán
    shān
    zhōng
    meí
    huā
    qiān
    shù
    wàn
    shù
    nán
  • zhuì
    qióng
    jìn
    yuǎn
    yīng
    fēn
    fāng
    shèng
    péng
  • fāng
    shàng
    xià
    gǎo
    tóng
    míng
    jìng
    rén
    zōng
  • rén
    xíng
    shù
    jiān
    kōng
    shí
    niàn
    廿
    piāo
    xiāng
    fēng
  • níng
    shuāng
    xuě
    yáo
    chén
    feī
    feī
    ǎi
    zhān
    shàng
  • wàn
    lài
    chén
    chén
    mǎng
    liáo
    zhī
    shēn
    shì
    jiāng
  • huǎng
    duò
    bīng
    qióng
    lóu
    jiāng
    shì
  • chén
    shì
    yǒu
    zaī
    lǐng
    shān
    zhēn
    zuì
    ěr
  • wén
    hǎi
    shàng
    shè
    shān
    shén
    xiān
    chéng
    yún
    shí
    wǎng
    hái
  • tōng
    xuán
    huò
    yǒu
    líng
    quán
    bǎo
    jué
    jūn
    céng
    zhuàn
  • cān
    hàng
    xiè
    xuán
    jīn
    yùn
    niàng
    zǎo
    shī
    qīng
    wēn
  • yán
    yán
    jué
    chén
    shàng
    dài
    meí
    huā
    chūn
  • duō
    jūn
    shì
    jiào
    gǎn
    zhì
    dùn
    huō
    lǎo
    shén
    zhì
    hūn

原文: 春山先生性超逸,山水平生好成癖。
探奇览胜不惮劳,楚蜀名山遍经历。
谢政归来更萧散,天与清缘谁解管。
摆脱势利羞醯鸡,寻乐似嫌人世短。
朅来复作观梅行,吴岭梅开春正晴。
轻衣缓带自容与,閒云野鹤同高情。
玄墓山中梅花窟,千树万树难髣髴。
玉缀琼铺迷近远,英郁芬芳盛蓬馞。
四方上下缟素同,虚明镜里无人踪。
人行树间如踏空,十里廿里飘香风。
凝霜积雪摇晨曦,霏霏雾霭沾裳衣。
万籁沉沉莽寥阒,不知身世将何依。
恍疑堕自冰崖里,琼楼玉宇将无是。
尘世区区何有哉,庾岭孤山真蕞尔。
吾闻海上姑射山,神仙乘云时往还。
路通玄墓理或有,灵诠宝诀君曾传。
餐吸沆瀣和玄津,酝酿藻思诗清温。
言言绝无尘土气,句句尚带梅花春。
多君示教感至意,顿豁老夫神志昏。



孙承恩

孙承恩(1485—1565)是松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。他是孙衍的儿子。正德六年(1511年)他中进士,后来担任编修一职,并历任礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年(1553年),斋宫设醮,他因不肯遵守穿道士服的要求而被罢职归。他的文章深厚雅致,擅长书法和绘画,尤其擅长人物画。他著有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》等著作。关于他的出生和死亡的具体日期暂时无法得知。

猜您喜欢

十九日回涂与郑一矫首不能去

宋代 韩淲

丛祠寒霭舞神鸦,归路禾场日未斜。
回望幽人在深隐,山明红叶水明沙。

题春山晓行

元代 丁复

短棹冲烟钓碧沙,疏钟开曙散群鸦。
早年曾是匡庐道,下马春厓问酒家。

泊樊口

明代 王世贞

千条弱缕拂轻罗,尽日无风少见波。
不到武昌应不恨,一尊樊口听渔歌。