《长安古意》原文赏析

  • cháng
    ān
  • [
    míng
    dài
    ]
    zhōu
    shì
    xiū
  • cháng
    ān
    èr
    yuè
    sān
    yuè
    shí
    qiān
    mén
    wàn
    chūn
    fēng
    chuī
  • gòu
    yáo
    tái
    gāo
    zhào
    yào
    耀
    xiāng
    chē
    bǎo
    bìng
    chí
  • chí
    zhào
    yào
    耀
    jiē
    háo
    guì
    jiǔ
    sān
    huái
    jiā
    sān
    shì
  • dǐng
    shí
    zhōng
    míng
    jiāng
    xiāng
    jiā
    zhū
    lián
    xiù
    zhù
    wáng
    hóu
  • wáng
    sūn
    gōng
    shèng
    fán
    huá
    shān
    zhēn
    hǎi
    cuò
    shā
  • yín
    ān
    xié
    guān
    gōu
    liǔ
    dān
    héng
    shàng
    yuàn
    huā
  • huā
    hóng
    liǔ
    绿
    chūn
    míng
    meì
    jiāo
    niǎo
    luàn
    huā
  • qióng
    gōng
    jǐn
    diàn
    殿
    bàng
    yún
    kaī
    tuó
    lóng
    xiāo
    zhèn
    tiān
  • meǐ
    rén
    neì
    yàn
    shén
    xiān
    qiān
    huá
    xuàn
    zhuàn
    chūn
    zhēng
    yán
  • zhū
    píng
    jiāo
    cǎi
    yǐn
    yǐn
    luó
    weí
    fēn
    dài
    yán
  • lán
    yáo
    guì
    jiǔ
    fēn
    fāng
    xiàng
    jīn
    yáo
    beī
    guāng
    cǎi
    chè
  • cuì
    jīn
    zàn
    tíng
    diāo
    pán
    wǎn
    fēn
    chéng
    liè
  • huí
    zhān
    dào
    jiē
    lóng
    méng
    chéng
    jiā
    zhèng
    yīn
    yūn
  • shuāng
    lóng
    jiàng
    líng
    qīng
    hàn
    jiǔ
    fèng
    hóng
    lóu
    chè
    yún
  • yún
    cuì
    yān
    kōng
    wén
    chuāng
    zǎo
    kǎn
    líng
    lóng
  • liú
    yīng
    rào
    zhāo
    yáng
    diàn
    殿
    fāng
    cǎo
    shēn
    cháng
    gōng
  • hàn
    dài
    zhōng
    xìng
    míng
    jiāng
    bǎi
    zhàn
    gōng
    chéng
    xīn
    zhuàng
  • xián
    lái
    jiǔ
    huān
  • xiāng
    pái
    xiāng
    ràng
  • bàn
    hān
    jìng
    shàng
    bǎo
    chaī
    lóu
    lán
    miàn
    huáng
    zhōu
  • qún
    fěn
    dài
    chéng
    qiān
    zhòng
    fēng
    liú
    zuò
    quàn
    chóu
  • lóu
    qián
    liǎng
    liǎng
    yuān
    yāng
    lóu
    xià
    shuāng
    shuāng
    fèng
    huáng
  • míng
    beì
    jiě
    xiān
    qīng
    nòng
    níng
    qíng
    xiū
  • jiù
    zhōng
    xīn
    shì
    shuí
    tóng
    píng
    míng
    shàng
    huā
    cōng
  • yán
    bǎi
    shì
    shuaī
    lǎo
    weì
    qiān
    zài
    cháng
    yīng
    xióng
  • lián
    guāng
    jǐng
    liú
    nán
    zhù
    qiū
    fēng
    shēng
    tíng
    shù
  • tíng
    huāng
    cǎo
    hán
    xiè
    xiāo
    tiáo
    cán
  • zuó
    hóng
    yán
    meǐ
    shào
    nián
    jīn
    cháo
    liǎo
    dǎo
    néng
    shǔ
  • jiāng
    jūn
    shè
    wài
    rén
    guò
    tíng
    weì
    mén
    qián
    kān
    què
    luó
  • juē
    shèng
    shí
    zuò
    jīn
    jīng
    tóng
    suí
    xiāo
  • jūn
    jiàn
    guǎng
    广
    chéng
    shān
    zhōng
    bái
    yún
    宿
    ān
    hǎi
    shàng
    yán
  • xuān
    yuán
    jià
    dǐng
    yún
    hàn
    zhōng
    guī
    mào
    líng
  • bié
    lái
    shū
    sān
    qiān
    nián
    hǎi
    shuǐ
    sāng
    tián
    绿

原文: 长安二月三月时,千门万户春风吹。
绮构瑶台高照耀,香车宝马并驱驰。
驱驰照耀皆豪贵,九棘三槐夹三市。
鼎食钟鸣将相家,朱帘绣柱王侯第。
王孙公子盛繁华,山珍海错弃泥沙。
银鞍斜度官沟柳,丹毂横移上苑花。
花红柳绿春明媚,娇鸟乱啼花雨细。
琼宫锦殿傍云开,鼍鼓龙箫震天起。
美人内屋艳神仙,铅华炫转春争妍。
烨烨珠屏交彩幄,隐隐罗帏分玳筵。
兰肴桂酒芬芳发,象筋瑶杯光彩彻。
翠釜金罍不暂停,雕盘玉碗纷成列。
回瞻复道接龙甍,都城佳气正氤氲。
双龙绛阙凌青汉,九凤红楼彻紫云。
紫云翠雾碧烟空,文窗藻槛何玲珑。
流莺独绕昭阳殿,芳草深迷长乐宫。
汉代中兴富名将,百战功成心益壮。
闲来赌酒聚欢娱。
意气相排不相让。
半酣径上宝钗楼,赤阑四面俯皇州。
一群粉黛成歌舞,千种风流坐劝酬。
楼前两两鸳鸯度,楼下双双凤凰举。
鸣榼背解玉纤轻,弄色凝情羞不语。
就中心事可谁同,平明扶上玉花骢。
自言百世无衰老,自谓千载长英雄。
可怜光景留难住,秋风一夕生庭树。
歌亭寂寞荒草寒,舞榭萧条残叶暮。
昨日红颜美少年,今朝潦倒那能数。
将军舍外无人过,廷尉门前堪雀罗。
吁嗟盛时不复作,金茎铜狄随消磨。
君不见广成山中白云宿,安期海上颜如玉。
轩辕已驾鼎湖云,汉武终归茂陵麓。
别来倏忽三千年,海水几度桑田绿?



周是修

周德,字修,是明朝江西泰和人,出生于1354年,去世于1402年。他从小失去父母,但勤奋好学。洪武末年,他考取了明经科举,成为霍丘县学的训导。建文年间,他被任命为衡王府的纪善,留在京师。后来,他又被提拔为翰林院的纂修官。

周德非常重视选拔人才,多次向朝廷陈述国家大计。他还曾经历了燕兵入侵京城的时期,自愿在应天府学的尊经阁中修炼经书。他还编纂了一部名为《观感录》的书,记录了古今忠节事迹。

猜您喜欢

陇头吟

明代 朱诚泳

万里奔驰陇头水,日夜呜呜乱人耳。
黄沙白草两茫茫,怕听水声愁欲死。
一从结发戍凉州,铁甲磨穿已秃头。
儿孙养得谙胡语,不如陇水解东流。
几度临流磨剑首,水浊谁怜刃伤手。
何当乘隙奏肤功,笑取侯章大于斗。
肯学李陵生服降,甘饮陇水臣他方。

明代 周忱

花甲填桥性最灵,春风栖息傍前庭。
有声未必皆为喜,空使人人侧耳听。

和靖坐吟图

明代 周忱

茶鼎烟消鹤梦惊,水瓶香雪一枝明。
人间诗思寻常有,不比西湖分外清。