《忧旱》原文赏析

  • yōu
    hàn
  • [
    míng
    dài
    ]
    sūn
    chéng
    ēn
  • nián
    céng
    gǎn
    shí
    tuō
    xìng
    yōu
    duō
    jīn
    nián
    zhèng
    gěng
    gěng
    niàn
    yōu
    shí
    chūn
    shēn
    nóng
    cūn
    beǐ
    cūn
    nán
    míng
    qián
    qín
    gēng
    nòu
    gōng
    yǒu
    dài
    gān
    lín
    sān
    yuè
    yuè
    lái
    cǎo
    yóu
    hán
    shān
    tóu
    jiàn
    piàn
    yún
    chū
    jiāo
    yuán
    yuǎn
    jìn
    feī
    huáng
    cūn
    zhōng
    yíng
    shén
    jìng
    xiāo
    nán
    hǎi
    shuí
    jiào
    niú
    xìn
    tóng
    kōng
    shén
    zhōng
    jiàn
    shāng
    yáng
    qīng
    tiān
    bái
    jià
    qíng
    hóng
    yún
    shī
    gōng
    shuí
    néng
    shàng
    tiān
    píng
    rán
    shuǐ
    biān
    jiāo
    lóng
    jìn
    dào
    jīn
    nián
    weí
    suì
    wàng
    qiū
    chéng
    dēng
    suì
    huáng
    tiān
    jiǔ
    xià
    zhī
    shì
    cāng
    máng
    yǒu
    jiān
    wén
    hóng
    fàn
    tuī
    shù
    zhǐ
    xiū
    jiù
    leì
    yìng
    jiǔ
    yǎo
    míng
    táng
    yīn
    zhōu
    chèng
    zhì
    zhì
    tiān
    dào
    rén
    shì
    xiāng
    yīn
    réng
    huáng
    shèng
    shén
    chén
    liàng
    cǎi
    qún
    gōng
    jìn
    míng
    tiān
    tiān
    suǒ
    xiǎng
    zhèng
    yǒu
    qiān
    tuī
    duō
    shào
    héng
    jūn
    shuí
    shǐ
    使
    zào
    hái
    píng
    fēn
    miào
    táng
    diào
    xiè
    gǎn
    nǎi
    zhāo
    shì
    duō
    feī
    zhēn
    zhī
    jīn
    huáng
    chí
    rǎng
    qiè
    shā
    zòng
    héng
    liú
    xiě
    shí
    wàn
    wáng
    shī
    zhuàn
    zhàn
    qín
    kuì
    xiǎng
    jīng
    nián
    yóu
    weì
    xiē
    zhú
    fēng
    chén
    quǎn
    yuǎn
    jìn
    shī
    duō
    liú
    zhēng
    shū
    weì
    shí
    tài
    cāng
    yào
    dài
    bǎo
    chuāng
    tiān
    huò
    mín
    weì
    róng
    jiě
    zaī
    pín
    réng
    ruò
    xiāng
    dài
    zaī
    mín
    biàn
    便
    chéng
    fēng
    kòu
    zhēn
    zǎi
    jiǔ
    tiān
    gāo
    gāo
    yuán
    yào
    rén
    shì
    huí
    cāng
    tiān
    zaī
    xiū
    nǎi
    míng
    zhé
    qǐng
    sòng
    zhōu
    xuān
    yún
    hàn
    piān
    tiān
    rén
    jiāo
    tōng
    shèn
    ěr
    huǐ
    huò
    yìng
    kàn
    peì
    gān
    gǎo
    xiǔ
    wàn
    hái
    kàn
    jiǎ
    bīng
    chù
    shì
    yōu
    shí
    bǎi
    gǎn
    qīn
    néng
    zhī
    cháng
    yín
    rén
    zhēn
    kān
    xiào
    chù
    yōu
    yōu
    xīn

原文: 去年曾赋苦雨歌,感时托兴忧思多。今年正复苦无雨,耿耿此念忧何如。此时春深农务促,村北村南鸣布谷。钱镈都勤耕耨功,有待甘霖齐发育。三月不雨四月来,草木犹自含枯荄。山头不见片云出,郊原远近飞黄埃。村中迎神竞箫鼓,南海谁教牛衅土。童子空歌蜥蜴神,中路不见商羊舞。青天白日驾晴虹,云师雨伯俱无功。谁能上天诉屏翳,不然入水鞭蛟龙。尽道今年魃为祟,无望秋成登乐岁。皇天德泽久不下,知是苍茫有奸戾。吾闻洪范推庶徵,休咎类应久杳冥。唐虞殷周称至治,天道人事相因仍。吾皇圣神御宸极,亮采群工尽明翼。一德格天天所享,七政何宜有愆忒。苦多苦少恒不均,谁使造物还平分。庙堂调燮岂敢议,无乃昭示多非真。只今潢池肆攘窃,杀气纵横日流血。十万王师转战勤,馈饷经年尤未歇。驱逐风尘及犬鸡,远近失业多流离。征输未实太仓粟,要待一饱苏疮痍。天祸吾民未容解,灾毒频仍若相待。哀哉吾民亦何辜,便欲乘风叩真宰。九天高高去无缘,要以人事回苍天。遇灾修德乃明哲,请诵周宣云汉篇。天人交通亦甚迩,悔祸应看沛甘雨。一犁既足槁朽苏,万里还看甲兵洗。触事忧时百感侵,无能碌碌只长吟。杞人我亦真堪笑,何处悠悠语此心。



孙承恩

孙承恩(1485—1565)是松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。他是孙衍的儿子。正德六年(1511年)他中进士,后来担任编修一职,并历任礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年(1553年),斋宫设醮,他因不肯遵守穿道士服的要求而被罢职归。他的文章深厚雅致,擅长书法和绘画,尤其擅长人物画。他著有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》等著作。关于他的出生和死亡的具体日期暂时无法得知。

猜您喜欢

山水图为姚宗仁题

明代 童轩

落日青山映碧沙,平湖渺渺见星槎。桥边云树参差出,疑是青城隐士家。

留题灵岩

宋代 何约

天下名蓝称四绝,灵岩雄与岱山连。
古渊堂上凭栏处,似在栖岩太华边。

题壁三首

宋代 和庵主

自从南岳来雪宝,二十馀年不下山。
两处居庵身已老,又寻幽谷养衰残。