《谒翁丈四十韵》原文赏析

  • wēng
    zhàng
    shí
    yùn
  • [
    sòng
    dài
    ]
    chù
    quán
  • zhī
    lín
    jié
    wén
    guó
    shì
    chèng
    <
    b
    r
    >
    zhāng
    cáo
    zhí
    shàn
    diǎn
    shū
    sūn
    néng
    <
    b
    r
    >
    bǐng
    zhé
    zhōng
    kuàng
    qiān
    wài
    feǐ
    qín
    <
    b
    r
    >
    shì
    jiā
    feī
    guàn
    rén
    shì
    bīng
    <
    b
    r
    >
    hǎi
    neì
    xiū
    fāng
    jià
    cháo
    duān
    qiě
    yīng
    <
    b
    r
    >
    chē
    wàn
    qǐng
    láo
    chéng
    <
    b
    r
    >
    huó
    guó
    jiā
    yóu
    gào
    kuāng
    jūn
    chóng
    rèn
    shèng
    <
    b
    r
    >
    wén
    jīn
    zuò
    zài
    cóng
    shéng
    <
    b
    r
    >
    西
    fāng
    guān
    nán
    hǎi
    péng
    <
    b
    r
    >
    qīng
    míng
    fān
    cèng
    dēng
    líng
    shī
    feī
    téng
    <
    b
    r
    >
    zhì
    chū
    fán
    dìng
    weí
    láng
    qǐng
    jiàn
    zhǐ
    <
    b
    r
    >
    shēng
    jiàn
    wén
    yào
    tóng
    shēng
    <
    b
    r
    >
    làng
    yǒu
    gòng
    ěr
    zhuàn
    beì
    líng
    <
    b
    r
    >
    juē
    huái
    怀
    bái
    jìng
    qīng
    yíng
    <
    b
    r
    >
    zhí
    zuò
    yōu
    yōu
    cóng
    gǔn
    gǔn
    dēng
    <
    b
    r
    >
    shí
    qíng
    shàng
    chí
    dào
    píng
    líng
    <
    b
    r
    >
    shàn
    cháng
    xiù
    liáng
    zhé
    gōng
    <
    b
    r
    >
    níng
    weí
    zhǐ
    fèng
    zuò
    xià
    yīng
    <
    b
    r
    >
    zhèng
    chéng
    zhēn
    yǐn
    xiāo
    zhaī
    zhàn
    shàng
    céng
    <
    b
    r
    >
    huá
    jiǔ
    mèng
    kuǎn
    duàn
    shì
    kān
    chéng
    <
    b
    r
    >
    zhòng
    liǔ
    zhuī
    péng
    zaī
    táo
    xué
    líng
    <
    b
    r
    >
    chí
    liáng
    jìng
    nuǎn
    {
    méng
    huàn
    }
    {
    méng
    huàn
    }
    <
    b
    r
    >
    cháng
    sòng
    qiāo
    mén
    zhì
    yìng
    <
    b
    r
    >
    sǎo
    tíng
    yán
    guò
    zhé
    tán
    sēng
    <
    b
    r
    >
    jiàn
    huái
    怀
    qiè
    qióng
    bǎi
    <
    b
    r
    >
    dài
    shàn
    jiǎ
    tóu
    fēn
    liáng
    péng
    <
    b
    r
    >
    róng
    lái
    fēng
    yān
    jiàn
    weì
    céng
    <
    b
    r
    >
    shén
    shāng
    zhān
    weǐ
    chóu
    jué
    wàng
    líng
    <
    b
    r
    >
    suī
    nán
    wèn
    cāng
    cāng
    shàng
    píng
    <
    b
    r
    >
    rén
    xīn
    yòu
    tǎn
    tiān
    yǒu
    zhōng
    xìng
    <
    b
    r
    >
    yàn
    shì
    chán
    tuì
    shāng
    shí
    bēng
    <
    b
    r
    >
    qiáo
    gān
    hún
    pín
    bìng
    yīn
    réng
    <
    b
    r
    >
    gēng
    duǎn
    yóu
    weí
    簿
    cóng
    lóng
    zuò
    chéng
    <
    b
    r
    >
    rén
    shān
    yǎng
    bǎo
    zhèng
    chuān
    zēng
    <
    b
    r
    >
    jiù
    shì
    jiāng
    shuí
    qián
    feī
    zhī
    <
    b
    r
    >
    yuán
    weī
    shí
    guò
    zhàn
    lǎo
    jiàn
    téng
    <
    b
    r
    >
    wēn
    yán
    miù
    chéng
    <
    b
    r
    >
    chún
    shǒu
    lài
    guān
    zēng
    <
    b
    r
    >
    xiào
    cháo
    xūn
    chén
    feì
    níng
    <
    b
    r
    >
    shàng
    wén
    yǐn
    xiāng
    duì
    shēn
    dēng

原文: 之子儒林杰,斯文国士称。
词章曹植擅,典故叔孙能。
秉哲中逾旷,撝谦外匪矜。
世家非冠玉,人物是壶冰。
海内休方驾,朝端且服膺。
五车俱可复,万顷不劳澄。
活国嘉猷告,匡君重任胜。
侧闻金作砺,意在木从绳。
昔旅西雝鹭,方观南海鹏。
青冥翻蹭蹬,凌厉失飞腾。
制礼初烦订,为郎顷见徵。
祢生宜独荐,文子要同升。
浪有羶供饵,虚传被襆绫。
可嗟怀白璧,竟与污青蝇。
直作悠悠去,从他衮衮登。
时情尚驰突,吾道岂凭陵。
善舞须长袖,良医必折肱。
宁为栖枳凤,不作下韝鹰。
郑谷成真隐,萧斋占上层。
华胥久无梦,款段适堪乘。
种柳追彭泽,栽桃学武陵。
池凉蛙阁合,径暖羽{甍瓦换羽}{甍瓦换羽}。
得句长须送,敲门稚子应。
扫庭延墨客,过寺折谈僧。
贱子孤怀切,穷途百虑烝。
待沽希善贾,投分得良朋。
戎马来何速,烽烟见未曾。
神伤瞻雉尾,愁绝望觚棱。
漠漠虽难问,苍苍尚可凭。
人心舞右袒,天意有中兴。
厌世思蝉蜕,伤时泣土崩。
渔樵甘混杂,贫病苦因仍。
更短犹为簿,从聋也作丞。
依仁剧山仰,饱德正川增。
旧事将谁语,前非只自懲。
缘危时过栈,扶老渐攜藤。
笃义几虚辱,温颜岂谬承。
醇醲须手漉,拨刺赖观罾。
笑语朝曛隔,尘埃肺腑凝。
尚期文字饮,相对夜深灯。



李处权

李处权(?—1155)是宋朝徐州丰县人,后迁居江宁溧阳,字巽伯,是李淑的曾孙。他在徽宗宣和年间以诗名闻名,与陈恬、朱敦儒并称为当时的诗人。南渡后,他曾担任过三衢的领导职务。李处权去世时年约七十岁。他的作品集名为《崧庵集》。

猜您喜欢

简辨老

宋代 李处权

松杉高下韵笙箫,谷口钟声梵海潮。
秋气作阴连蟋蟀,夜寒随雨上芭蕉。
身危甚幸依贤庇,吏隐何须觅句招。
直待它年见凫舄,始传仙叶有王乔。

送森侄赴官

宋代 李处权

郴江带郴山,逶迤入平楚。
伟观甲潇湘,信美非吾土。
阿咸方试吏,家风住仪矩。
此时奉亲舆,行李慎袢暑。
别离同姓重,况我老尔许。
勉力事勾稽,远臣观所主。

简士特

宋代 李处权

春来雨鸣屋,夜静雷破山。
客子叹身世,曷以舒心颜。
高人不事事,结屋苍翠间。
松竹不改操,鸿鹄何由攀。
想知於此时,斋扉犹未关。
短檠书史倦,危坐听潺潺。