《昆明黑龙潭唐梅歌》原文赏析

  • kūn
    míng
    heī
    lóng
    tán
    táng
    meí
  • [
    qīng
    dài
    ]
    niú
    tāo
  • tiān
    xià
    meí
    huā
    chù
    luó
    shān
    zuì
    duō
    姿
  • shān
    shǔ
    hòu
    rén
    zhí
    luó
    yān
    yǒu
    jué
    chū
    zhī
  • cóng
    lái
    huā
    yīn
    rén
    xiǎn
    qín
    sōng
    hàn
    bǎi
    duō
    zhuàn
  • diān
    zhōng
    lóng
    tán
    lǎo
    meí
    shù
    rén
    yán
    zhí
    sān
    táng
    shí
  • zhuàn
    wén
    zhēn
    yàn
    nán
    kǎo
    xiāng
    zhēn
    fēn
  • cāng
    jiāng
    lián
    suì
    lǎo
    gān
    suō
    shēng
    weī
  • shuí
    zhī
    zhōng
    yǒu
    hún
    qiān
    qiū
    fēng
    yuè
    zhǔ
    chí
  • yǒu
    shí
    lián
    suì
    huā
    yān
    xiá
    sàn
    luàn
    tái
  • rán
    huā
    kaī
    zhǎn
    jiē
    tóng
    yún
    chūn
    yòu
    guī
  • weí
    meǐ
    rén
    weí
    gāo
    shì
    fán
    shì
    qiān
    huá
    kōng
    yān
    zhī
  • wén
    yǒu
    táng
    dài
    duō
    fēng
    jiān
    jìng
    shàng
    shǔ
  • zhì
    jīn
    zhuàn
    zhě
    weí
    jǐng
    qiáo
    beì
    niǎn
    yín
  • shì
    shí
    méng
    zhào
    nán
    zhōng
    huā
    kaī
    huā
    luò
    rén
    zhī
  • dài
    qiān
    huà
    dōng
    西
  • jiàn
    nán
    dào
    yún
    jiē
    yuè
    shuí
    pǐn
  • cóng
    chén
    sān
    bǎi
    zài
    sūn
    jìn
    jié
    chén
    feī
  • lóng
    tán
    jīng
    zuò
    zhàn
    chǎng
    meí
    feī
    rén
    weí
  • rén
    yán
    huā
    hǎo
    shén
    guǐ
    weì
    huā
    lǎo
    gēng
    jīng
    weī
  • tán
    xīn
    jiá
    shān
    zhū
    qiān
    nián
    jié
    gēn
    weí
  • gāo
    hóu
    wáng
    lěng
    luò
    piān
    shān
    jiàn
  • sān
    chūn
    bái
    xuě
    qín
    biān
    nòng
    shēng
    huáng
    chuī
  • qín
    biān
    yáo
    xiāng
    ā
    gài
    chén
    yuán
    chū
    xiāng
    guī
  • jūn
    jiàn
    西
    ěr
    biān
    wàn
    rén
    zhǒ
    xiān
    cháo
    kōng
    yǒu
    zhàn
  • yòu
    jiàn
    diǎn
    cāng
    chéng
    nán
    piàn
    shí
    fēng
    shí
    zhèng
    huí
    beī
  • fēng
    yún
    zhàn
    dǒu
    zhuàng
    shì
    lǎo
    jiāng
    jūn
    leǐ
    qiū
    cǎo
    shuaī
  • weí
    yǒu
    meí
    huā
    duàn
    chūn
    luó
    shān
    hòu
    xiān
    huī
  • jīn
    xiàng
    huā
    jiān
    jiǔ
    chóu
    huā
    wèn
    zhī
  • cuì
    jiū
    jiū
    cháo
    jīn
    cán
  • xún
    yán
    lái
    suǒ
    xiào
    cán
    duō
    shào
    cāng
    tái
  • xiāo
    jìn
    qún
    yīng
    xióng
    rén
    huā
    xià
    qíng
    chī
  • tiān
    cháng
    suì
    yuè
    huā
    yìng
    yàn
    chóu
    tān
    shuì
    kaī
    chí
    chí
  • huā
    yán
    jiǔ
    zhēn
    chóu
    chàng
    shān
    tóu
    luò
  • zhī
    jīn
    weí
    yǒu
    kōng
    tán
    yuè
    sōu
    jìn
    rén
    jiān
    cháng
    wàn
    shǒu
    shī

原文: 天下梅花何处奇,罗浮孤山最多姿。
孤山已属后人植,罗浮焉有厥初枝。
从来花木因人显,秦松汉柏多传疑。
滇中龙潭老梅树,人言植字三唐时。
传闻真赝难考稽,古香古色真纷披。
苍皮僵卧连理碎,老干婆娑生意微。
谁知中有魂一缕,千秋风月此主持。
有时连岁花不发,烟霞散乱碧苔滋。
忽然花开大如盏,一阶彤云春又归。
为美人兮为高士,一洗凡世铅华空胭脂。
吾闻有唐一代多风雅,擘笺竞尚鼠姑祠。
至今传者惟憬赋,灞桥驴背捻吟髭。
是时蒙诏据南中,花开花落人不知。
五季沦胥代迁移,玉斧一画区东西。
剑南玉局不此到,云阶月地谁品题。
从此沉沦三百载,孙李馀烬劫尘飞。
龙潭经几作战场,此梅不死非人为。
人言花好神鬼护,我谓花老更精微。
檀心玉颊珊瑚株,千年琥珀结根围。
孤高不入侯王第,冷落偏宜山涧溪。
三春白雪琴边弄,一声黄鹤笛里吹。
琴边笛里遥相忆,阿盖陈元出香闺。
君不见,西洱河边万人冢,先朝空有战骨遗。
又不见,点苍城南一片石,风雨剥蚀郑回碑。
风云战斗壮士老,将军壁垒秋草衰。
惟有梅花一段春,罗浮孤山后先辉。
我今提壶向花间,举酒酬花一问之。
翠羽啾啾几朝暮,金马嘶残碧鸡啼。
巡檐可许来索笑,踏残多少苍苔泥。
消磨不尽群英雄,几人花下寄情痴。
天长岁月花应厌,怕愁贪睡开迟迟。
花不言兮酒自斟,惆怅山头落日低。
祗今惟有空潭一轮月,搜尽人间枯肠万首诗。



牛焘

牛焘(1794~1861),字涵万,丽江人,出生于一个拔贡生家庭。他曾历任镇沅、安宁、邓川、罗平等地的教官。牛焘是一位才华横溢的文人,他的代表作是《寄秋轩稿》。他的家境虽然不富裕,但他以才华和品德著称,被人们称为“萧然”。他还养了一把雷氏琴,并自己谱写了新曲,使琴弦震动起来。与他同时,马之龙也擅长吹奏铁笛,因此在郡中有“牛琴马笛”之称。

在咸、同之乱期间,牛焘为了躲避战乱,选择了藏身于山洞中,并带着他心爱的琴。然而,他在山洞中抱着琴离世。剑川的赵藩整理了牛焘的诗作,共计七十余首,并将其刊入《丽郡诗征》中,使牛焘的诗歌得以流传下来。

猜您喜欢

杨白华

清代 牛焘

杨白华,杨枝开白华。
春来二月齐开花,翩翩舞态临风斜。
摇荡春心竞纷拿,飘落江南何处家。
欲起更盘桓,乡思泪未干。
可怜北地杨花伴,踏歌声声夜未阑,鞋尖无力花心残。
惟应多情双燕子,和泥衔入画梁端。

画眉

清代 牛焘

谁把长眉一笔勾,芳魂犹忆上阳秋。
双蛾带雪翻金篓,半月穿栏隐玉钩。
靧就桃花馀掩翠,描成柳叶转含愁。
多情京兆倘怜尔,搦管提携上镜楼。

扬州四首 其一

清代 牛焘

炀帝行宫遍水涯,秋风惨淡玉勾斜。
三千殿脚齐推挽,不听垂杨叫暮鸦。