《哭吴樗庵先生五十韵》原文赏析

  • chū
    ān
    xiān
    shēng
    shí
    yùn
  • [
    míng
    dài
    ]
    fāng
    xiào
  • juē
    sāng
    xiāng
    dùn
    liáo
  • bǎi
    nián
    lǎo
    jìn
    dài
    diǎn
    xíng
    xiāo
  • zài
    cháo
    tíng
    shèng
    zhū
    xué
    ráo
  • zhù
    shū
    suì
    yuè
    kàng
    lún
    qiè
    yún
    xiāo
  • cái
    piān
    zhuàng
    qīng
    shí
    weì
    jiāo
  • zhái
    mén
    rén
    jìng
    zhèng
    驿
    cháng
    yāo
  • guàn
    gài
    lái
    qiān
    shēng
    láo
    cháo
  • liǔ
    yíng
    niǎo
    míng
    wǎn
    pěng
    yāo
    rǎo
  • jiā
    niàng
    zhuàn
    xiān
    guàn
    liǔ
    tiáo
  • zuì
    yóu
    qīn
    jiǎn
    weí
    dān
    piáo
  • wǎn
    jié
    wáng
    mìng
    pín
    meí
    zhú
    shǐ
    使
    yáo
  • jiāng
    jūn
    kaī
    huà
    nuò
    rèn
    bīn
    liáo
  • yàn
    fān
    hàn
    chóng
    bīng
    róng
    jié
    zhì
    yáo
  • xuān
    weī
    zēng
    guó
    shì
    chǐ
    dùn
    tiān
    jiāo
  • jué
    qīng
    fēng
    huǒ
    qián
    zòu
    xiāo
  • guī
    tián
    xīn
    liàn
    liàn
    jiě
    piāo
    piāo
  • sōng
    yóu
    kān
    sāng
    xìng
    weì
  • sàn
    jīn
    xiào
    guǎng
    广
    rǎng
    yuàn
    yáo
  • shā
    mào
    cháng
    méng
    shǒu
    yín
    zhāng
    lǎn
    shù
    yāo
  • yín
    ó
    jīn
    sōng
    qiáo
  • shèng
    huì
    qīng
    tán
    huò
    xiāo
  • xiǎo
    xīn
    qīn
    jiù
    xiá
    qiáo
  • míng
    meǐ
    piān
    zhāo
    bàng
    nián
    gāo
    weì
    miǎn
    yáo
  • dǒu
    niú
    chēn
    què
    weì
    chī
  • meì
    zào
    cán
    wǎng
    huái
    怀
    shā
    hèn
    xiāo
  • shì
    suí
    dōng
    shì
    shuǐ
    duàn
    jiù
    qiáo
  • chèn
    hái
    jiā
    cǎn
    xiāo
  • lián
    yīng
    shì
    wǎng
    běn
    tiān
    cháo
  • shèng
    zhī
    shuí
    yuān
    hún
    màn
    zhāo
  • yuán
    lín
    chūn
    àn
    dàn
    fēng
    piāo
  • zhì
    yuǎn
    beī
    liáng
    tuán
    kōng
    zào
    diāo
  • wén
    sāng
    jiē
    dùn
    zhī
    chuī
    tiáo
  • xiù
    shí
    chèng
    shǎng
    huá
    yán
    yào
  • yín
    chéng
    zhū
    mǎn
    zhǐ
    zuò
    jiǔ
    dǒu
    huí
    sháo
  • shì
    zǎo
    sōu
    cuì
    yìng
    tiáo
  • tán
    qīn
    meǐ
    gòng
    tòng
    yǐn
    zhú
    pín
    shāo
  • weí
    gōng
    shī
    bái
    xīn
    yuán
    huàn
    jiāo
  • zhī
    mái
    shù
    cháng
    xiǎng
    bào
    qióng
    yáo
  • jiàn
    dāng
    guà
    qín
    jiǔ
    diào
  • tóng
    lín
    kōng
    dài
    guī
    liáo
  • guān
    rěn
    zhū
    jiā
    wén
    mài
    heī
    diāo
  • jìng
    huāng
    yǐn
    chū
    chí
    feì
    tiào
  • lóng
    tiān
    nán
    wèn
    zaī
    xiáng
    feǐ
    zhāo
  • shèng
    xián
    cóng
    tàn
    yōu
    huàn
    rén
    chāo
  • zài
    nán
    tóng
    cài
    shēn
    weī
    leì
  • zhī
    yīn
    é
    qǐng
    shī
    bào
    zhuàn
    liáo
  • shǔ
    sān
    gēng
    yuè
    jiāng
    wàn
    cháo
  • shuí
    néng
    míng
    zhá
    yìng
    jiě
    gāo
    táo
  • tòng
    jué
    shēng
    chú
    diàn
    shāng
    huài
  • kōng
    zhaī
    wén
    huī
    leì
    xiàng
    fēng
    biāo

原文: 夫子嗟沦丧,乡闾顿寂寥。
百年遗老尽,一代典刑销。
在昔朝廷盛,诸儒学业饶。
著书磨岁月,抗论切云霄。
独步才偏壮,清时俗未浇。
翟门人竞集,郑驿客尝邀。
冠盖来千里,牲牢具一朝。
柳营嘶騕袅,茗碗捧妖娆。
家酿传荷叶,溪鲜贯柳条。
醉犹亲简策,乐不为箪瓢。
晚节趋王命,颦眉逐使轺。
将军开幕府,画诺任宾僚。
燕蓟藩翰重,兵戎节制遥。
宣威增国势,褫魄遁天骄。
绝漠清烽火,前驱奏鼓箫。
归田心恋恋,解组思飘飘。
松菊犹堪理,桑榆幸未彫。
散金思效广,击壤愿歌尧。
纱帽长蒙首,银章懒束腰。
吟哦今李杜,吐纳古松乔。
胜会无虚日,清谈或屡宵。
小心亲里闬,避咎狎渔樵。
名美偏招谤,年高未免谣。
斗牛嗔孔雀,孤鹤畏鸱鸮。
媚灶惭何枉,怀沙恨莫消。
事随东逝水,迹断旧题桥。
素榇还家惨,缌麻聚哭嚣。
可怜婴世网,本不负天朝。
盛德知谁继,冤魂谩拟招。
园林春黯淡,风雨暮飘飖。
致远悲良骥,抟空忆皂雕。
闻丧皆顿足,知己自垂髫。
秀句时称赏,华筵必辱要。
吟成珠满纸,坐久斗回杓。
适意鱼依藻,搜奇翠映苕。
剧谈衾每共,痛饮烛频烧。
发为工诗白,心缘虑患焦。
岂知埋玉树,常想报琼瑶。
剑许何当挂,琴存久不调。
巳同麟毙鲁,空待鹤归辽。
官忍题朱旐,家闻卖黑貂。
径荒泥蚓出,池废雨蛙跳。
隆替天难问,灾祥理匪昭。
圣贤从古叹,忧患几人超。
女在难同蔡,身危不类脁。
知音俄顷失,抱疾转无聊。
蜀魄三更月,胥江万古潮。
谁能名季札,应解诉皋陶。
痛绝生刍奠,哀伤坏木嗂。
空斋暮闻笛,挥泪向风飙。



明代诗人方孝孺的照片
方孝孺

方孝孺(1357—1402年7月25日),是明朝时期的大臣、学者、文学家、散文家、思想家。他出生于宁海,字希直,一字希古,号逊志。他在故乡旧属缑城里,因此被称为“缑城先生”。在汉中府任教授时,蜀献王赐名他的读书处为“正学”,因此也被称为“正学先生”。

方孝孺因其才华和学问而受到朝廷的重用。他在文学方面有很高的造诣,尤其擅长散文。他的散文作品以清新自然、含蓄深沉而著称,被誉为“方派散文”。他的思想深受儒家经典的影响,主张修身齐家治国平天下,强调道德修养和君臣之道。

然而,方孝孺的一生并不平静。他因拒绝为发动“靖难之役”的燕王朱棣草拟即位诏书而遭到朱棣的杀害。这场政治斗争导致了方孝孺的悲剧结局。南明福王时,追谥他为“文正”。

方孝孺的一生充满了荣耀和悲剧,他以其卓越的才华和高尚的品德留下了深刻的影响。他的散文作品至今仍被广泛传播和研究,他的思想也对后世产生了重要的影响。

猜您喜欢

人日从蜀王登万岁山

明代 方孝孺

鳌首高临紫极开,五云长日拥蓬莱。
嵩呼曾献君王寿,人日今从帝子来。
宝仗鸣鞭金騕袅,石床御坐锦莓苔。
才华愧匪朝阳凤,飞盖华隆喜共陪。

虎图

明代 方孝孺

踊跃谷生风,峥嵘百兽中。
岂知王者瑞,足不履生虫。

题山水 其一

明代 方孝孺

欲向匡庐隐,出门知路难。
江山奇绝处,多在画图看。