《秋寻阳明洞遂登群峰》原文赏析

  • qiū
    xún
    yáng
    míng
    dòng
    suì
    dēng
    qún
    fēng
  • [
    yuán
    dài
    ]
    tiān
    yóu
  • yuè
    rén
    kuā
    yuè
    shān
    shān
    xuán
    bié
    zhōu
  • xīn
    dǎn
    chén
    chǐ
    fēng
    hóng
    鸿
    gōu
  • yǒng
    jiǎo
    pān
    yuán
    liáo
    yuán
    huán
    niè
    dāo
    tóu
  • jìn
    pōu
    zhuàng
    héng
    yǎn
    shōu
  • hǎi
    shěn
    páng
    dòu
    liú
  • zhāo
    bái
    fēng
    tuó
    yuán
    zhōu
  • chà
    tiān
    wài
    shì
    huǎng
    chóu
  • yān
    zhī
    xīng
    zhōng
    rǎo
    rǎo
    chóng
  • qīng
    chéng
    shǔ
    zhàng
    rén
    yǎn
    jiǎn
    qún
    yuè
  • huì
    zuǒ
    shuí
    mìng
    èr
    xióng
    yán
    zhù
    chǔ
  • yuán
    xiāo
    fēn
    zhù
    chū
    zhēng
    chuǎng
  • shàng
    qiào
    shān
    zhōng
    rén
    peì
    míng
    shì
    chē
  • shí
    dūn
    xiā
    dǒu
    ǒu
    liǎng
  • dòng
    tiān
    suǒ
    páo
  • zhōng
    xiān
    xiān
    xiān
    shū
    rǎng
  • shì
    feī
    weì
    kěn
    wàng
    qín
  • sēng
    shān
    wén
    xià
    shí
    kān
    yuán
  • feī
    luó
    tiáo
    jué
  • ān
    zhī
    cóng
    lái
    yún
    bào
    xiāng
  • wán
    cháo
    shù
    lín
    tài
    chū

原文: 越人夸越山,山不悬别州。
心胆豗尘泥,尺步封鸿沟。
勇脚攀元寥,园环蹑刀头。
尽剖大腹壮,横得孤眼收。
俯海沈竮竛,策日旁逗留。
溪招白鹤风,柁鼓元气舟。
诧历天外事,恍惚亦不愁。
焉知腥雾中,扰扰虫蛆浮。
青城蜀丈人,偃蹇群岳趋。
会稽佐谁命,贰雄炎祝储。
元气韛嚣氛,铸出争闯如。
尚诮山中人,不辔名势车。
石屋蹲虾蟆,斗偶无两俱。
洞天碧浮浮,浮浮锁匏壶。
壶中无杂仙,仙仙殊壤都。
一气何是非,未肯忘秦吴。
野僧枯杉纹,罅石龛猿狙。
飞罗七条衣,蕨钵饥麇茹。
安知从来客,攓云抱香炉。
完朴余一巢,庶以邻太初。



胡天游

胡天游,字乘龙,号松竹主人、傲轩,是元末岳州平江人。他天资聪颖,七岁就能作诗。然而,由于元朝末年的动荡局势,胡天游选择了隐居不仕的生活。

胡天游的代表作品是《傲轩吟稿》。这部作品集包含了他的诗歌创作,展现了他的才华和独特的艺术风格。然而,关于胡天游的生平和具体的出生、死亡时间等信息目前尚不清楚,需要进一步的研究和补充。

猜您喜欢

春晚出郭送溧阳公归葬江南述感

元代 胡天游

一梦从公十载深,塞云关雪换朝阴。
嘘枯地觉无余恨,留落天疑直至今。
经共任安终托意,早成疏傅欲归心。
两嗟萧瑟东风外,尽与伤春变楚吟。

横桥阻水

元代 胡天游

浮江积雨水连天,杨柳依依一钓船。
白发篙师多意气,向人先索渡江钱。

送县官之京

元代 胡天游

五鼓船开不可攀,金门报政几时还。
半帆花雨征裳重,满院松风午梦閒。
名字竟通青琐闼,恩荣暂造紫宸班。
重来拟望苏民瘼,倚杖江头听佩环。