《陈节妇》原文赏析

  • chén
    jié
  • [
    míng
    dài
    ]
    wáng
  • qiè
    shēng
    nán
    hǎi
    yǎo
    tiǎo
    qiū
    huā
  • lín
    shí
    miàn
    qiān
    chuāng
    shā
  • cháo
    jià
    婿
    gòng
    zài
    tóng
    chéng
    zhù
    mén
    qián
    yǒu
    chuán
    biàn
    便
    weí
    shāng
  • huān
    hǎo
    bǎi
    nián
    shēn
    jīn
    nián
    shè
    liǎng
    chūn
  • xiàng
    chuáng
    yín
    zhú
    xià
    shēng
    lín
  • zhuàn
    tóu
    cái
    yuè
    rěn
    zuò
    shēng
    bié
  • lín
    xíng
    wén
    huái
    怀
    ér
    shēng
  • xiāng
    huān
    yán
    qián
    jiǔ
    绿
    nóng
    liǔ
  • kaī
    fān
    cān
    chà
    guà
    niú
    dǒu
  • yóu
    xiāng
    xiāng
    féng
    mèng
    biān
    guò
  • yáng
    shí
    jiàn
    nán
    guī
    tuó
  • nián
    yǐng
    zhī
    lián
  • xiāng
    zhuàn
    婿
    zhēn
    yàn
    shàng
    máng
    rán
  • tuō
    què
    xiù
    dāng
    lián
    saī
    leì
    wàn
    xíng
  • shōu
    wàng
    leì
    shēng
    táng
  • dāng
    shàng
    shuāng
    qīn
    lǎo
    lián
    wài
    sūn
    hǎo
  • qiè
    báo
    mìng
    zài
    kǎo
  • zhī
    yǐng
    zuò
    kōng
    weí
    xià
    ér
  • ér
    néng
    xué
    rén
    kǒu
    shòu
    bǎi
    zhōu
    shī
  • jīng
    nián
    shàng
    zhī
    yǎn
    qiū
    tái
  • é
    wén
    kòu
    shēng
    què
    yán
    qián
  • kaī
    jiōng
    jiàn
    miàn
    fān
    yǎn
    shēng
    xuàn
  • què
    chéng
    leì
    bèng
    chūn
    kōng
    xiàn
  • ér
    cháng
    zhì
    yāo
    zài
    bài
    lián
    jiāo
  • qiān
    chóu
    jiàn
    gǎng
    zhōng
    cháo
  • guī
    jiā
    shè
    qiū
    fàn
    bǎo
    dōng
    yóu
  • mán
    zuò
    shén
    cāng
    hǎi
    ān
    liú
  • yǒu
    yuē
    míng
    nián
    fǎn
    bié
    lái
    weì
    yuǎn
  • guài
    mèng
    shèng
    beī
    sāng
    tián
    hǎi
    qīng
    qiǎn
  • míng
    nián
    yīn
    zhì
    mìng
    qīng
    tiān
    zhuì
  • jiǎn
    zhǐ
    zhāo
    hún
    jiāng
    liú
    xiě
    shuāng
    leì
  • qiè
    huáng
    quán
    ér
    shēng
    weì
    shí
    nián
  • xié
    lìng
    cháng
    dài
    jiān
  • tuò
    shì
    lín
    jiā
    ǎo
    weí
    lǎo
  • yīn
    qín
    fěng
    qiǎo
    yán
    róng
    shēng
    gēn
    dǎo
  • qiè
    yuàn
    weí
    rén
    rén
    shuí
    luàn
    niǎo
    qún
  • nián
    quán
    xià
    shàng
    jiàn
    jūn
  • jūn
    qián
    yǒu
    shēng
    ér
    zài
    gǎn
  • nián
    shì
    qiè
    ér
    xiōng
    kǒu
    tóng
  • niàn
    ér
    xīn
    móu
    shí
  • qiè
    wén
    yǒu
    tián
    zhì
    zài
    rén
    zhái
  • mài
    qiè
    jīn
    fèng
    chaī
    zhuàn
    wài
    jiā
    lái
  • shuō
    ér
    dào
    chí
    shú
    tián
    huí
  • qiè
    shēn
    yǒu
    shēng
    zài
    shí
    zhǐ
  • fǎng
    céng
    xián
    gòng
    mǎi
    jīng
    shǐ
  • dēng
    qián
    xuě
    mǎn
    chuāng
    bái
    nián
    shuāng
  • ér
    zhōng
    xiá
    gēng
    cháng
  • ér
    jīn
    cháng
    shì
    zhēn
    kān
  • chūn
    qiū
    chèng
    xiào
    xián
    jìn
    shāng
  • qiè
    lǎo
    ér
    fāng
    zhuàng
    qián
    bǎi
    nián
    yǎng
  • qiè
    chū
    xīn
    shào
    shēn
    wàng
  • yǒu
    peì
    nán
    ér
    fèng
    zhǐ
    gān
  • yǐn
    zhī
    ēn
    cháng
    gēng
    zài
    zhì
    sān
  • fén
    xiāng
    dǎo
    chū
    zài
    jiē
    chú
  • yuàn
    tóng
    ér
    lǎo
    weí
    qiè

原文: 妾生南海涯,窈窕如秋花。
邻娃不识面,千里隔窗纱。
一朝嫁夫婿,共在桐城住,门前有舶船,便欲为商去。
欢好百年身,今年涉两春。
象床银烛下,生此玉麒麟。
转头才四月,忍作生离别。
临行岂不闻,怀里儿声咽。
相欢筵前酒,绿发浓如柳。
挝鼓起开帆,参差挂牛斗。
犹闭香阁卧,相逢梦边过。
倚户夕阳时,不见南归柁。
依稀四五年,顾影自知怜。
相传夫婿死,真赝尚茫然。
脱却绣襦裆,莲腮泪万行。
收得望夫泪,帟鲤独生堂。
当上双亲老,都怜外孙好。
如何妾薄命,再哭妣与考。
只影坐空帷,依依膝下儿。
儿能学人语,口授《柏舟》诗。
经年机上织,掩户秋苔碧。
俄闻叩户声,鹊语檐前日。
开扃见夫面,翻疑眼生眩。
喜极却成哀,泪迸春空霰。
儿长至父腰,再拜可怜娇。
褰衣怕父去,愁见港中潮。
归家甫涉秋,贩宝复东游。
蛮巫作神语,沧海日安流。
有约明年返,别来期未远。
怪梦不胜悲,桑田海清浅。
明年讣音至,命与青天坠。
剪纸独招魂,江流写双泪。
妾与赴黄泉,儿生未十年。
提携令长大,待与父齐肩。
唾视邻家媪,不死何为老。
殷勤讽巧言,榕生根可倒。
妾自愿为人,人谁乱鸟群。
他年泉下路,尚欲见夫君。
夫君前有妇,生儿在澉浦。
年是妾儿兄,何须口同乳。
念彼孤儿隔,辛苦谋衣食。
妾闻夫有田,质在他人宅。
卖妾金凤钗,转寄外家来。
说与孤儿道,持此赎田回。
妾身自有子,生理在十指。
纺绩不曾闲,供渠买经史。
灯前雪满窗,白发几年孀。
课儿终夜读,不暇计更长。
儿今长似父,祀事真堪付。
春秋称孝子,衔哀进觞俎。
妾老儿方壮,前期百年养。
不负妾初心,少答夫深望。
有妇配宜男,如儿奉旨甘。
一饮知姑恩,尝羹再至三。
焚香祷夜初,细语在阶除。
愿妇同儿老,毋为妾与夫。



王祎

王祎(公元1321年至1373年),字子充,义乌来山人,后依外祖父居青岩傅。他生于元英宗至治元年,卒于明太祖洪武五年,享年52岁。他从小就显示出聪明才智。长大后,拜柳贯和黄溍为师,以文章才华闻名。明太祖召他担任江南儒学提举,后来又被任命为南康府的同知,他在这个职位上实施了许多惠政。洪武初年,明太祖诏命他与宋濂一起担任元史的总裁,并参与修撰元史。元史修撰完成后,他被提升为翰林待制。后来,他被派往云南担任招谕一职,在执行任务期间因公殉职,被追谥为忠文。王祎著有《王忠文公集》二十四卷,以及《大事记续编》。他的著作还被重修革新,并被收录在《四库总目》中,流传至今。

猜您喜欢

杂诗(四首)

明代 王祎

腐草幻熠耀,光焰终不遐。
雀入水为蛤,乃更混泥沙。
根器本如此,变化亦复尔。
不闻北溟鲲,一举三千里。¤

无题回文七言绝句(四首)

明代 王祎

芳谢菊葩含重露,瘦侵梧叶著轻霜。
凉宵怯扇藏纨素,远路将书写纸长。

三韵三篇 其三

明代 王祎

青天青如石,众星粲光芒。
牵牛望织女,厩驷驭王良。
谁其挽弧矢,为我射天狼。