《燕然行》原文赏析

  • yàn
    rán
    xíng
  • [
    míng
    dài
    ]
    féng
  • shí
    lín
    lín
    cǎo
    bān
    bān
    biān
    chéng
    yuè
    qiū
    hán
  • miǎo
    miǎo
    píng
    shā
    qiān
    tiān
    fēng
    chuī
    àn
    yàn
    rán
    shān
  • yàn
    rán
    shān
    xià
    lín
    páng
    yǒu
    liǎng
    rén
    xiāng
    duì
    shǒu
    cháng
    tàn
    leì
  • rén
    yán
    chū
    mén
    shí
    chuáng
    tóu
    qiān
  • héng
    shàng
    jūn
    jīn
    zǎo
    chū
    shí
    guī
    qiě
    leì
    weì
    zhī
    tóu
  • jiàn
    yǎng
    tiān
    tàn
  • cháo
    zhèn
    chéng
    nán
    zhèn
    chéng
    xià
  • wén
    shuō
    pài
    jiān
    dīng
    dào
    sàn
  • zhī
    hán
    yuán
    cāng
    huáng
    ròu
    rěn
    xiāng
    shè
  • rén
    hái
    niè
    huí
    tóu
    kàn
    yǒu
    xíng
    rén
  • cóng
    shì
    beì
    dàn
    beì
    jiāng
    jūn
    yíng
    neì
  • yíng
    neì
    shí
    jūn
    cóng
    róng
    niàn
  • bēn
    zǒu
    xiǎo
    xiū
    xiá
    wèn
    shēng
  • zhōng
    guī
    lái
    qiě
    níng
    zhī
    míng
    ěr
    ěr
  • zhàng
    shēng
    huì
    yǒu
    shí
    hèn
    jiāo
    leǐ
  • cāng
    yǒu
    nán
    chén
    gǎn
    jiǔ
    dāng
    tōng
    jīn
  • lái
    tóng
    wàng
    guān
    shān
    yuè
    yìng
    zhào
    guān
    qián
    leì
    rén

原文: 石粼粼,草斑斑,边城五月如秋寒。
渺渺平沙几千里,天风吹暗燕然山。
燕然山下临大虏,旁有两人相对语,握手长叹泪如雨。
一人自言出门时,床头妻子牵衣啼。
桁上无襦釜无糜,君今早出何时归?且复牴泪一慰之,投
剑仰天自叹欷。
朝役镇城南,暮抵镇城下。
闻说派尖丁,复道散夷马。
已知饥寒弃原野,仓皇骨肉忍相舍。
一人欲语还嗫嚅,回头看有行人无。
一从互市不备胡,但备将军营内呼。
营内呼,何时已,君亦大从容,复欲念妻子。
奔走无小休,何暇问生死。
中夜归来且自喜,宁知明日复尔尔。
丈夫生死会有时,恨不一死骄胡垒。
仓卒有语难具陈,不敢久立当通津。
夜来同望关山月,应照关前洒泪人。



明代诗人冯琦的照片
冯琦

冯琦(1558—1603)是明朝山东临朐人,字用韫,号琢庵。他于万历五年(1577年)中进士,后任编修官,历任礼部尚书。冯琦在任期间曾上疏请求停止矿税,并恢复各地的税监,但未能得到采纳。他还极力陈述士子崇佛教的弊端,并建议加强对佛教的约束和禁止。冯琦去世后被谥号为文敏。他的著作有《经济类编》和《宗伯集》。

猜您喜欢

奉陪宣守任史君谒昭亭神祠 其

宋代 张孝祥

缓驱千骑出朝京,唤得春回眼界青。
旗脚灵风来庙步,马蹄山雪过昭亭。
极知太守怀忠款,端为君王荐德馨。
惭愧去年冬十月,军书彻夜听鸣铃。

叶守奉诏祠神霄二首 其一

宋代 苏过

帝子闵下士,狩临千柱宫。
来如月照夜,去若电扫空。
馨香荐明德,降嘏初无穷。
灵光每下烛,陋彼斋房中。
大道含一气,地天本相通。
精诚贯白日,阊阖来清风。
俾尔仁寿域,不宰造物功。
眷言蘋藻微,报施良已丰。

寄祝华父郭汝冲盛明元 其二

明代 胡应麟

一夜帆飞瀫水浔,南屏山色望来深。
灯花落尽棋敲罢,两屐春风到武林。