《题义门胡氏华林书院》原文赏析

  • mén
    shì
    huá
    lín
    shū
    yuàn
  • [
    sòng
    dài
    ]
    shū
  • gāo
    yǐn
    xiān
    shān
    xià
    shān
    xié
    cǎo
    táng
    <
    b
    r
    >
    qióng
    nián
    shí
    shuǐ
    qiè
    wán
    xián
    xiāng
    <
    b
    r
    >
    zhú
    jìng
    lái
    ruǎn
    liáng
    huì
    zhuāng
    <
    b
    r
    >
    lún
    wén
    tàn
    zhì
    xún
    fāng
    <
    b
    r
    >
    chén
    shī
    shū
    yuàn
    yóu
    xīn
    hàn
    chǎng
    <
    b
    r
    >
    hǎi
    péng
    qián
    lòu
    bào
    wén
    zhāng
    <
    b
    r
    >
    xiá
    qià
    qiān
    mén
    qìng
    lián
    piān
    què
    guì
    xiāng
    <
    b
    r
    >
    huó
    shèng
    jǐng
    biàn
    huà
    shén
    fāng
    <
    b
    r
    >
    kǎn
    lín
    hán
    shuǐ
    píng
    gāo
    zhàn
    yáng
    <
    b
    r
    >
    yún
    zhēng
    zhù
    lán
    rùn
    shàng
    <
    b
    r
    >
    lòu
    piāo
    shū
    huǎng
    fēng
    huā
    luò
    jiǔ
    shāng
    <
    b
    r
    >
    wǎng
    hái
    chéng
    yuè
    chóu
    chàng
    weí
    chūn
    máng
    <
    b
    r
    >
    zōng
    zhuàn
    yōng
    mén
    beì
    chǒ
    guāng
    <
    b
    r
    >
    gāo
    qíng
    shuí
    shàn
    néng
    liáng
    <
    b
    r
    >
    weí
    zhě
    duō
    nián
    bié
    xiāng
    <
    b
    r
    >
    shí
    guī
    suì
    yún
    fáng

原文: 高隐仙山下,依山携草堂。
穷年乐石水,切意玩嫌缃。
竹径来嵇阮,鱼梁集惠庄。
论文探致极,寻古袭遗芳。
沉意诗书苑,游心翰墨场。
海鹏潜羽翼,露豹郁文章。
侠洽千门庆,联翩却桂香。
活和资胜景,变化得神方。
虚槛临寒水,平皋占夕阳。
溪云蒸柱礎,岚气润衣裳。
露叶飘书幌,风花落酒觞。
往还乘月喜,酬唱为春忙。
宗族传雍睦,门闾被宠光。
高情谁可及,积善不能量。
顾我何为者,多年别故乡。
他时归计遂,依附葺云房。



吴淑

吴淑(947—1002)是润州丹阳人,字正仪。他曾仕于南唐朝,担任内史一职。后来他投降宋朝,被荐为学士院试官,并被任命为大理评事。他参与了《太平御览》、《太平广记》和《文苑英华》的修订工作。他还被调任为水部员外郎。太宗至道二年,他兼任起居舍人事务,参与了《太宗实录》的修订工作,并晋升为职方员外郎。吴淑擅长书法,尤其擅长篆籀。他的作品有集以及《说文五义》、《江淮异人录》、《秘阁闲谈》等著作。关于吴淑的出生和死亡的具体日期,文中未提及。

猜您喜欢

二月十三日灰池炎灼得混沌胚腪

宋代 吴误

灰池炎灼定浮沈,见了方知造化深。
世上本来无此物,人间终是少知音。
濛濛恍恍离宫本,杳杳冥冥坎户金。
得一莫誇能事毕,要勤功行合天心⑴。

题疊石山院僧壁

宋代 吴可几

缁客幽栖常苦吟,水边松下静愔愔。
有时一室焚香坐,不以诗情废道心。

酬玉汝

宋代 吴汝弌

日暮云倒飞,苦雨湿茅屋。
奇哉五碎金,青草眠黄犊。
天行贵葆真,心骨迥凡俗。
一尺黄菊花,秋风播芳馥。