《和史经》原文赏析

  • shǐ
    jīng
  • [
    sòng
    dài
    ]
    sūn
    bāng
  • yuān
    míng
    jiā
    biàn
    meǐ
    wàng
    yán
    <
    b
    r
    >
    dào
    ān
    duì
    shèng
    shì
    gāo
    lún
    qín
    tiān
    <
    b
    r
    >
    rén
    wǎng
    yōu
    yōu
    jià
    zhēng
    xiān
    <
    b
    r
    >
    mèng
    shī
    mèng
    huì
    liǎo
    níng
    lún
    zhì
    luǒ
    diān
    <
    b
    r
    >
    suī
    zhī
    xiāng
    chòu
    zài
    sāng
    cháo
    shí
    huò
    suì
    jiǔ
    qiān
    <
    b
    r
    >
    shuí
    néng
    xiū
    guò
    sēng
    liáo
    wèn
    lín
    réng
    quán
    <
    b
    r
    >
    xián
    zaī
    lìng
    yǐn
    yàn
    shì
    weì
    hūn
    <
    b
    r
    >
    xué
    rén
    jiàn
    miào
    xiāng
    xué
    zhū
    kōng
    fàn
    mián
    <
    b
    r
    >
    zhái
    zào
    zhū
    lán
    zhèng
    zuò
    tān
    huì
    miǎn
    <
    b
    r
    >
    xiàng
    zhōng
    duī
    fèn
    ér
    qīng
    guì
    xiǎn
    <
    b
    r
    >
    èr
    shì
    móu
    yǎn
    nǎi
    néng
    biàn
    <
    b
    r
    >
    xiāng
    yuǎn
    <
    b
    r
    >
    zhī
    dāng
    zhī
    suǒ
    jiàn
    <
    b
    r
    >
    weì
    bàn
    xiāng
    biàn
    便
    jiě
    shēng
    shàn
    <
    b
    r
    >
    xīn
    gǒu
    jìng
    tàn
    màn
    biǎn
    <
    b
    r
    >
    yào
    lìng
    dēng
    táng
    jié
    shī
    <
    b
    r
    >
    shēn
    èr
    mén
    zhū
    chòu
    xuě
    jiàn
    <
    b
    r
    >
    zhàn
    rán
    fāng
    cùn
    jiān
    zhòng
    miào
    lái
    yān
    zhuàn
    <
    b
    r
    >
    xiāng
    xiāo
    běn
    shì
    fēng
    jìng
    yún
    huí
    juàn
    <
    b
    r
    >
    dāng
    nián
    líng
    lǎo
    suǒ
    zào
    qiǎn
    <
    b
    r
    >
    宿
    zàn
    gōng
    fáng
    yuán
    weì
    tiǎn
    <
    b
    r
    >
    chén
    yōu
    jiào
    qīng
    mèng
    niàn
    shì
    jiǎn
    <
    b
    r
    >
    zhū
    lán
    fèn
    beì
    jiē
    gōng
    qīng
    xuǎn
    <
    b
    r
    >
    xiàng
    wǎng
    shāng
    xiǎn
    <
    b
    r
    >
    suǒ
    wén
    miào
    xiāng
    kǎi
    tàn
    zhǎn
    zhuàn
    <
    b
    r
    >
    xiāng
    weí
    shuí
    lái
    zhī
    luò
    chù
    zhě
    xiān
    <
    b
    r
    >
    beì
    méng
    tóu
    shú
    meì
    jiào
    qiǎn

原文: 渊明遇佳趣,欲辩每忘言。
道安对胜士,高论矜弥天。
斯人已往不可得,悠悠俗驾徒争先。
梦尸梦秽了不悟,甯论掷足与裸颠。
虽知香臭在得丧,一朝十获岁九迁。
谁能休沐过僧语,聊问我林仍我泉。
贤哉令尹得此趣,颇厌世味如荤羶。
学人荐取妙香句,莫学大珠空饭眠。
宅侧造猪栏,正坐贪秽免。
巷中堆马粪,而以清贵显。
二事大不侔,其眼乃能辩。
吾徒与衲子,相去夫何远。
只恐无鼻孔,当知係所践。
勿谓一瓣香,便解生一善。
居心苟不净,探洗谩卢扁。
要令登此堂,摩诘失其□。
深入不二门,诸臭雪见睍。
湛然方寸间,众妙来烟篆。
香销本无事,风静云回卷。
当年杜陵老,所造宜不浅。
夜宿赞公房,习气元未殄。
沉忧觉清梦,岂念世路蹇。
猪栏马粪辈,皆预公卿选。
泥涂布渠巷,欲往伤吾跣。
所以闻妙香,慨叹独辗转。
此香为谁来,知落处者鲜。
何如被蒙头,熟寐一觉遣。



孙邦

孙邦,出生于新城(今属浙江)。他在徽宗宣和三年(1121年)中进士,这一信息可以在明万历《杭州府志》卷107中找到。在高宗建炎三年(1129年),他被任命为婺州教授,这一信息可以在《建炎以来系年要录》卷30中找到。绍兴四年(1134年),他被任命为左朝奉郎充奉使书状官,这一信息也可以在《建炎以来系年要录》卷72中找到。同年,他又被派遣为通判平江,这一信息可以在《建炎以来系年要录》卷106中找到。十一年后,他被江西路转运判官放罢,这一信息可以在《建炎以来系年要录》卷141中找到。目前所知,他共有六首诗被收录。关于他的死亡信息,目前没有提及。

猜您喜欢

宋代 唐文若

阳安城西百尺楼,画栋翚飞出鳌岭。
蜀汉东南此地分,胜概悠悠谁复领。

宋代 汤夏

净瓶常带水,破衲任生尘。

游四明留题丹山

宋代 唐震

四明光照九霄寒,阆苑神仙日往不。
瀑布远从银汉落,洞门长锁白云閒。
深崖瑞木金文润,绝顶灵槎铁色斑。
无限遗踪人莫识,落花香泛水潺潺。