《世用索五十诗感时念别言咏斯章》原文赏析

  • shì
    yòng
    suǒ
    shí
    shī
    gǎn
    shí
    niàn
    bié
    yán
    yǒng
    zhāng
  • [
    míng
    dài
    ]
    féng
  • yuán
    huà
    nián
    suì
    bàn
    bǎi
    <
    b
    r
    >
    zuì
    xiǎo
    ruò
    tóu
    bái
    <
    b
    r
    >
    shēn
    shì
    lǎo
    yuè
    kān
    <
    b
    r
    >
    wǎng
    shí
    jiē
    xià
    shù
    luò
    shǔ
    shí
    chǐ
    <
    b
    r
    >
    shēng
    gǎn
    tàn
    gēng
    kān
    <
    b
    r
    >
    lín
    gòng
    cháo
    <
    b
    r
    >
    huān
    yán
    chún
    jiǔ
    zhōng
    feì
    yào
    shí
    <
    b
    r
    >
    zhōng
    shàng
    beī
    zhuó
    shèng
    xià
    xián
    tǎn
    <
    b
    r
    >
    jīng
    xīn
    wèn
    bìng
    shǒu
    lún
    gān
    <
    b
    r
    >
    cháo
    fēn
    xié
    wàn
    shì
    chén
    <
    b
    r
    >
    nán
    sòng
    chù
    yǎn
    rán
    weí
    <
    b
    r
    >
    wǎng
    shí
    sòng
    rén
    guàn
    jìng
    cháng
    <
    b
    r
    >
    jīn
    jūn
    sòng
    shuāng
    cháng
    ān
    <
    b
    r
    >
    mǎn
    shù
    huā
    wàn
    diǎn
    lín
    jiē
    <
    b
    r
    >
    jīn
    piàn
    wàn
    suí
    liú
    <
    b
    r
    >
    huān
    gǎn
    wàng
    dāng
    nián
    bié
    feī
    chóu
    <
    b
    r
    >
    yīn
    huī
    suī
    yuǎn
    wǎng
    shì
    <
    b
    r
    >
    céng
    gōng
    gōng
    duān
    wáng
    láng
    weí
    <
    b
    r
    >
    xūn
    dāng
    shí
    xiāng
    biān
    <
    b
    r
    >
    chuī
    tiān
    péng
    fēng
    gǎn
    liù
    <
    b
    r
    >
    chū
    chù
    tóng
    xíng
    yǒu
    shì
    <
    b
    r
    >
    yán
    fèng
    chí
    xiàn
    lín
    jiān

原文: 元化一何速,汝年遂半百。
余最小弱弟,头颅亦已白。
身世忽欲老,日月弥堪惜。
往时阶下树,历落数十尺。
以兹生感叹,岂更堪离析。
忆昔入词林,及汝共朝夕。
欢言如醇酒,终不废药石。
中夜尚杯酌,盛夏咸袒裼。
惊心问疾病,握手论干鬲。
一朝忽分携,万事俱陈迹。
南浦送客处,俨然遽为客。
往时我送人,衣冠竟长席。
今日君送我,双骑长安陌。
昔如满树花,万点临阶赤。
今如一片叶,万里随流碧。
欢敢望当年,别亦非畴昔。
音徽虽已远,往事颇历历。
曾公陟宫端,王郎为冏伯。
勋业当及时,努力相鞭策。
垂天忆大鹏,避风感六鶂。
出处不同行,意固各有适。
寄言凤池侣,无羡林间翮。



明代诗人冯琦的照片
冯琦

冯琦(1558—1603)是明朝山东临朐人,字用韫,号琢庵。他于万历五年(1577年)中进士,后任编修官,历任礼部尚书。冯琦在任期间曾上疏请求停止矿税,并恢复各地的税监,但未能得到采纳。他还极力陈述士子崇佛教的弊端,并建议加强对佛教的约束和禁止。冯琦去世后被谥号为文敏。他的著作有《经济类编》和《宗伯集》。

猜您喜欢

婉儿怨戏柬敬承五首

明代 冯琦

不寐惊秋早,无言坐夜分。
已拚成弃妾,未忍便忘君。
形影窗前月,悲欢梦里云。
如能念畴昔,看取旧湘裙。

七夕四首

明代 冯琦

天空露下夜如何,漫道双星已渡河。
见说人间方恤纬,可知天上欲停梭。

列子引周谚

先秦 佚名

田父可坐杀。