《望黄山词》原文赏析

  • wàng
    huáng
    shān
  • [
    sòng
    dài
    ]
    chén
    bǐng
  • wàng
    huáng
    shān
    é
    é
    jiàn
    jiē
    tiān
    cōng
    qīng
    <
    b
    r
    >
    fēn
    qún
    fēng
    guài
    xuàn
    bǎi
    biàn
    yōu
    míng
    <
    b
    r
    >
    zhū
    shā
    tāng
    shān
    jiāo
    xià
    bái
    lóng
    shèn
    líng
    <
    b
    r
    >
    shēn
    tán
    bǎi
    chǐ
    yǒu
    guāng
    jīng
    yíng
    <
    b
    r
    >
    shān
    zhōng
    quán
    zuò
    shé
    huǐ
    yǐn
    xíng
    <
    b
    r
    >
    suì
    xià
    nóng
    shī
    wàng
    jīng
    <
    b
    r
    >
    jià
    mǎn
    chuī
    gǎo
    chéng
    <
    b
    r
    >
    dòng
    shén
    shēng
    dòu
    chén
    fēn
    xīn
    <
    b
    r
    >
    kuā
    hòu
    xiān
    lóng
    chù
    huáng
    níng
    <
    b
    r
    >
    guī
    yún
    jiǔ
    xiāo
    huī
    leí
    gōng
    zhèn
    tíng
    <
    b
    r
    >
    qián
    fēng
    lóng
    jiè
    shī
    jiàn
    líng
    <
    b
    r
    >
    lái
    jiāng
    dōng
    yuán
    lóng
    chǔ
    píng
    <
    b
    r
    >
    jǐng
    huāng
    qióng
    mén
    liǎng
    bǎn
    cháng
    jiōng
    <
    b
    r
    >
    liáng
    qín
    shì
    zhàn
    xīng
    <
    b
    r
    >
    shēng
    dǒu
    bǎo
    jiāng
    tián
    guān
    qióng
    <
    b
    r
    >
    guān
    beī
    qiú
    zhí
    shuǐ
    hàn
    yōu
    qín
    <
    b
    r
    >
    yuàn
    shí
    yún
    yòu
    huáng
    zhī
    tián
    shì
    shì
    gēng

原文: 望黄山兮峨峨,见接天以葱青。
纷群峰兮怪奇,眩百变兮幽明。
朱砂汤兮山椒,下白龙兮甚灵。
袭深潭兮百尺,夜有光兮晶荧。
山中泉兮娱嬉,坐蛇虺兮隐形。
岁徂夏兮不雨,农失望兮麕惊。
禾稼郁兮满野,垂槁死兮无成。
诉哀恫兮神祠,牲豆陈兮芬馨。
巫夸诩兮后先,龙跧处兮皇宁。
合归云兮九霄,麾雷公兮震霆。
前丰隆兮戒路,叱雨师兮建瓴。
予朅来兮江东,元砻竅兮储瓶。
井邑荒兮穷谷,门两版兮常扃。
汎泼襫兮良勤,几视日兮占星。
粟升斗兮莫饱,将填壑兮鳏茕。
官吾卑兮何求,职水旱兮忧矜。
愿时以云兮又以雨,黄之田兮世世可耕。



陈炳

陈炳宋是虔州赣县人,字晦之。他结庐于崆峒山,一直从事农耕工作,并追求自己的志向。他非常勤奋,喜欢写作著述。包拯曾经拜他为师。他的代表作品有《文权》和《白云编》。

关于陈炳宋的出生和死亡的具体信息,目前我无法提供。

猜您喜欢

范饶州夫人挽词二首

宋代 梅尧臣

君子丧良偶,拊棺哀有余。
庄生惭击缶,潘岳感游鱼。
夕苑凋朱槿,秋江落晚蕖。
犹应思所历,入室泪涟如。

冬至后一日瀛台涵元殿作

清代 弘历

墨沼芸编几席清,云为栋宇玉为京。阳回线晷依然永,影到花棂分外明。瀑泻水光欺雪素,梅知春意放寒英。端居不为敲诗苦,无限徘徊省岁情。

次韵李元老柬王令周簿喜雨 其

宋代 陈棣

山色云容泼墨深,随车甘澍湿衣襟。神龙应祷方施力,虐魃为殃漫有心。洗出筼筜无滞暑,养成?稏有馀阴。他年德政君须记,能遣骄阳化作霖。