《陈情后投上家高阳相国》原文赏析

  • chén
    qíng
    hòu
    tóu
    shàng
    jiā
    gāo
    yáng
    xiāng
    guó
  • [
    qīng
    dài
    ]
    yīn
  • shèng
    dài
    chuī
    shàng
    zōng
    chén
    bǐng
    zhóu
    nián
  • ān
    weī
    yīn
    zuò
    shù
    yǎn
    xiāng
    xuān
  • guó
    guāng
    níng
    mìng
    jiā
    shēng
    xié
    xiàng
    xián
  • xiān
    gōng
    táng
    zài
    jiù
    shǐ
    zhēng
    zhuàn
  • shēng
    mín
    zhào
    qián
  • xiān
    yuán
    yáo
    lǒng
    wàng
    jiǔ
    tuī
    yàn
  • bàng
    xīng
    chén
    qiè
    gāo
    méng
    lòu
    piān
  • peì
    fēng
    yuán
    jìn
    hàn
    weí
    bìng
    tiān
  • fèn
    láng
    shān
    jiǒ
    háo
    shuǐ
    yán
  • yīn
    jiān
    dàng
    jīng
    shù
    bǎo
    téng
    chuān
    穿
  • zhì
    liú
    shēn
    diàn
    殿
    shū
    piān
  • rán
    kān
    bǐng
    qiè
    liú
    quán
  • guàn
    qīng
    bān
    cǎi
    píng
    dēng
    shàng
    xiāng
    chán
  • heī
    tóu
    rén
    jìng
    shí
    huáng
    juàn
    jiān
  • zhèng
    qún
    liáo
    yòu
    zhōng
    zuò
    biān
  • yōng
    róng
    zhān
    biǎo
    mǐn
    jié
    dòng
    xiān
  • zuǒ
    zhōng
    chū
    chè
    dōng
    fāng
    weì
    yán
  • chén
    sēn
    liè
    zhàng
    chāng
    jìng
    míng
    biān
  • zhào
    chéng
    jǐn
    dāng
    shí
    yìng
    duì
    zhuān
  • zhì
    zūn
    pín
    zào
    cháng
    shǔ
    chán
  • jiàn
    huáng
    weī
    nán
    wén
    xuán
  • shū
    chéng
    tōng
    feì
    mǎn
    zōu
    shān
  • wǎng
    qián
    chí
    jiǎ
    é
    gāo
    chǔ
    sài
    yān
  • feī
    shū
    lián
    zhàn
    chǎn
    zhàng
    jié
    jiāng
    chuán
  • hài
    luò
    kuáng
    tāo
    mǎng
    huān
    lái
    pián
  • bēn
    yuán
    níng
    jià
    yíng
    quán
  • shèng
    suàn
    huī
    shī
    yīng
    móu
    shòu
    miào
  • míng
    chū
    zhēn
    shào
    suí
    jiān
  • huì
    qià
    diāo
    wài
    gōng
    lún
    hàn
    qián
  • ěr
    diāo
    kaī
    duān
    peì
    lǐng
    sān
    chán
  • yuè
    jiào
    chí
    yīn
    leǐ
    diān
    yīn
    qiě
    kòng
    xián
  • gǎn
    qiú
    tāng
    xiá
    huáng
    bìn
    xiān
  • tuō
    shuǐ
    gēng
    jìng
    kǎi
  • gāng
    féng
    róng
    shì
    zǎo
    jiào
    pìn
    chē
    lián
  • xiǎo
    néng
    chóu
    yín
    lián
  • zǒng
    zhī
    qióng
    huǐ
    zhuàng
    duō
    qiān
  • ráo
    qiè
    qiān
    xún
    miù
    rán
  • míng
    jià
    zhōng
    xié
    yuǎn
    yóu
    zhān
  • shì
    weí
    liàn
    bié
    yán
  • xuě
    shuāng
    shēn
    kuò
    hǎi
    leì
    chán
  • xiè
    tuó
    qiū
    jiāng
    tíng
    qiān
  • yán
    huī
    xíng
    chù
    měng
    yuè
    huí
    yuán
  • bào
    bìng
    réng
    lín
    xuān
    miǎn
    shòu
    jiān
  • làn
    fēn
    cāng
    tāo
    geǐ
    zhī
    qián
  • ruì
    zǎo
    suī
    tóng
    wēn
    guān
    nǎi
    xià
    quán
  • yuán
    wàng
    péng
    lòu
    jìng
    beì
    shí
    yuán
  • yǎng
    yào
    ēn
    xìn
    yǒu
    yān
  • huí
    tóu
    shuāng
    huá
    yún
    lián
  • suǒ
    shì
    yíng
    guā
    dié
    hái
    láo
    mián
  • gōng
    zhì
    yáo
    shùn
    leì
    qín
    quán

原文: 圣代垂裳日,宗臣秉轴年。
安危殷独倚,作述俨相宣。
国体光凝命,家声协象贤。
先公堂载辟,旧德史争传。
我李贻谟大,生民肇祀虔。
仙源遥溯陇,望族久推燕。
履傍星辰切,膏蒙雨露偏。
沛丰原近汉,韦杜并依天。
奋翮郎山迥,濡毫易水妍。
雅音兼宕激,经术饱腾穿。
制策留深殿,图书赐秘篇。
然藜堪炳阁,发箧似流泉。
屡冠清班采,平登上相躔。
黑头人竞识,黄发卷弥坚。
正色群僚右,和衷独座边。
雍容瞻物表,敏捷洞几先。
左序钟初彻,东方旭未延。
极宸森列仗,阊阖静鸣鞭。
特诏趋承谨,当时应对专。
至尊频造膝,长日数移廛。
渐睹皇威霁,难闻密语悬。
输诚通肺腑,布泽满陬埏。
往聚黔池甲,俄高楚塞烟。
飞输连栈骑,铲障截江船。
骇落狂涛莽,欢来急羽骈。
奔猿宁假木,涸鲋已盈筌。
胜算挥师次,英谋授庙堧。
那须名出己,真少议随肩。
惠洽雕题外,功论汗马前。
珥貂开七叶,端佩领三蝉。
粤徼迟湮垒,滇阴且控弦。
敢求汤沐暇,遑恤鬓丝鲜。
托契孚鱼水,赓歌靖铠鋋。
刚逢戎事肃,早觉聘车联。
小子何能赋,愁吟亦可怜。
总知穷自悔,奚补壮多愆。
夙誉饶虚窃,佥询欻谬然。
苦辞明发驾,终挟远游毡。
势迫违慈母,途歧恋别筵。
雪霜身契阔,河海泪潺湲。
卸橐秋将暮,居亭地屡迁。
炎晖行处猛,夕月几回圆。
抱病仍趋阙,临轩勉受笺。
滥分仓庾米,叨给度支钱。
睿藻虽同及,温纶乃下诠。
爰忘蓬户陋,竟备石渠员。
乞养要无已,孤恩信有焉。
回头双华阻,举目五云连。
所恃萦瓜瓞,还劳芘葛绵。
恭期致尧舜,锡类许矜全。



清代诗人李因笃的照片
李因笃

李因笃,字子德,一字孔德,号天生,陕西富平东乡(今富平薛镇韩家村)人。他生于明崇祯五年(1632年),卒于清康熙三十一年(1692年)。从小就显示出聪明才智,博学强记,广泛阅读经史诸子,尤其精通经学要旨,擅长音韵学,对诗词有深入研究,其诗歌风格接近杜甫,同时也精通音律。他崇尚实学,是明清时期的思想家、教育家、音韵学家和诗人之一。他被当时的人称为华夏的“四布衣”之一,意指他不涉足仕途。

康熙十八年(1679年),他被荐为鸿博授检讨。他曾经辨析秦中碑版,具有很高的研究水平。他的行书和楷书用笔简洁利落,风格接近颜真卿。他著有《古今韵考》、《受祺堂诗文集》、《瓯钵罗室书画过目考》和《增校清朝进士题名碑录》等著作。

猜您喜欢

送李克允还黄山别业

元代 郭奎

蓟门公子息斋孙,畴昔相知礼数敦。
墨竹清风天下慕,玉堂遗史后人论。
衣冠到此如君少,禾黍依然别业存。
三十六峰苍翠好,桃花潭水接东原。

刘守游白岳时传婺源之警奉讯

明代 皇甫汸

山摽白岳与云齐,江抱新安一水西。
独往振衣朝閟阙,遥瞻飞盖蹑丹梯。
情怜花鸟春堪赏,兴发烟霞句每题。
仙吏暂游非避世,桃源何事使人迷。

秋夜山亭答潘少承

明代 黎民表

别离欣把袂,披写共登楼。
木叶千山雨,虫声四壁秋。
酒缘多病止,榻为故人留。
已似嵇康懒,那堪复远游。