《徐州洪苏墨亭书坡老石刻后(有序》原文赏析

  • zhōu
    hóng
    tíng
    shū
    lǎo
    shí
    hòu
    yǒu
  • [
    míng
    dài
    ]
    dōng
    yáng
  • jùn
    shǒu
    shì
    shān
    rén
    zhāng
    tiān
    shī
    sēng
    dào
    qián
    yuè
    zhōng
    yóu
    míng
    shí
    liù
    <
    b
    r
    >
    zài
    zhōu
    bǎi
    hóng
    àn
    shí
    shí
    bàn
    shuǐ
    shuǐ
    luò
    zhé
    yǐn
    yǐn
    jiàn
    shā
    jiān
    <
    b
    r
    >
    gāo
    shī
    rén
    néng
    shí
    ér
    shí
    xiǎn
    jué
    yòu
    feī
    shì
    suǒ
    xiá
    xún
    yuè
    zhě
    <
    b
    r
    >
    shì
    zhuàn
    yān
    <
    b
    r
    >
    chéng
    huà
    rén
    chén
    guò
    fàng
    zhōu
    hóng
    xià
    weì
    xiǎn
    àn
    xíng
    ǒu
    jiàn
    cháng
    <
    b
    r
    >
    weí
    shī
    zhī
    <
    b
    r
    >
    yòu
    nián
    gēng
    luó
    jūn
    míng
    zhòng
    jiào
    wén
    nán
    guī
    gōng
    zhǔ
    shì
    yǐn
    <
    b
    r
    >
    tíng
    yòng
    shí
    hóng
    shì
    yāo
    zuò
    tíng
    shí
    weí
    jūn
    suǒ
    zhì
    zhì
    zhī
    <
    b
    r
    >
    tíng
    <
    b
    r
    >
    yīn
    míng
    zhòng
    shī
    yǐn
    jūn
    liú
    zhī
    tíng
    zhōng
    <
    b
    r
    >
    jiǔ
    yuè
    wàng
    <
    b
    r
    >
    péng
    chéng
    chū
    zhōu
    àn
    xíng
    bǎi
    guān
    hóng
    liú
    <
    b
    r
    >
    shǒu
    huāng
    xiǎn
    kàn
    shí
    shàng
    yǒu
    wēng
    jiù
    shí
    <
    b
    r
    >
    shā
    chōng
    shuǐ
    niè
    bǎi
    nián
    huà
    bàn
    miè
    fēng
    shén
    quán
    <
    b
    r
    >
    xíng
    jiàn
    sān
    tàn
    nǎi
    zài
    fēng
    chén
    jiān
    <
    b
    r
    >
    dōng
    cáo
    yǐn
    jūn
    zhēn
    hǎo
    shì
    sǎo
    yán
    záo
    cāng
    cuì
    <
    b
    r
    >
    shān
    líng
    zhù
    chóu
    bái
    zhū
    zhào
    píng
    <
    b
    r
    >
    tíng
    gāo
    dēng
    táng
    jiàn
    jiàn
    wēng
    <
    b
    r
    >
    shān
    rén
    zài
    qián
    sēng
    zài
    hòu
    shàng
    biǎn
    zhōu
    yóu
    yuè
    zhōng
    <
    b
    r
    >
    duān
    sòng
    táng
    zōng
    shuǐ
    chén
    beī
    gōng
    <
    b
    r
    >
    zhí
    jiāng
    tán
    xiào
    weí
    shì
    bǎi
    zhàn
    zhēng
    háo
    xióng
    <
    b
    r
    >
    gāo
    cái
    zhí
    jié
    jīn
    shào
    piàn
    shí
    jià
    qiān
    jīn
    tóng
    <
    b
    r
    >
    yóu
    lái
    dài
    jiàn
    kuàng
    shì
    huái
    怀
    gāo
    zōng
    <
    b
    r
    >
    píng
    jūn
    tuò
    shǔ
    qiān
    běn
    biàn
    shǐ
    使
    hǎi
    yáng
    qīng
    fēng

原文: “郡守苏轼、山人张天骥、诗僧道潜月中游”题名十六字
,在徐州百步洪岸石,石半入水,水落辄隐隐见沙沫间,
篙师渔人不能识,而崖石险绝,又非士大夫所暇寻阅者,
故于世无传焉。
成化壬辰,予过徐,放舟洪下,畏险岸行,偶见此字,尝
为诗纪之。
又八年庚子,予与洗马罗君明仲校文南畿归,工部主事尹
廷用实理洪事,邀坐苏墨亭,则此石已为君所伐致,置之
亭壁矣。
因与明仲各赋一诗遗尹君,留之亭中。
九月望日。
我昔彭城初泊舟,岸行百步观洪流。
手披荒藓看古石,上有坡翁旧时刻。
沙冲水啮四百年,字画半灭风神全。
我行见此三叹息,此物乃在风尘间。
冬曹尹君真好事,自扫巉岩凿苍翠。
山灵助喜河伯愁,白日骊珠照平地。
孤亭素壁高巃嵸,登堂见字如见翁。
山人在前僧在后,尚忆扁舟游月中。
崖端刻颂唐宗业,水底沉碑杜预功。
直将谈笑为故事,似与百战争豪雄。
高才直节古今少,片石价比千金同。
由来一代不几见,况我异世怀高踪。
凭君一拓数千本,遍使四海扬清风。



明代诗人李东阳的照片
李东阳

李东阳(1447年-1516年),字宾之,号西涯,谥文正,是明朝中叶的重要政治家、文学家和书法家。他出生在湖广长沙府茶陵州(今湖南茶陵),但寄籍于京师(今北京市)。

李东阳于天顺八年中举人,后考取进士,被授予编修职位。他历任侍讲学士、东宫讲官,并在弘治八年担任礼部侍郎兼文渊阁大学士,直接参与内阁的预机务。他在朝廷中立足五十年,担任国家要职长达十八年,一直保持清廉节操。

李东阳的文笔优雅流畅,他擅长篆隶书法。他的代表作品包括《怀麓堂集》、《怀麓堂诗话》和《燕对录》等。

李东阳的生平事迹和文学成就使他成为茶陵诗派的核心人物。

猜您喜欢

养儿行

明代 李东阳

朝廷养公公养儿,儿为心腹股肱谁?当时意气各相许,儿
不负公公负主。
养儿至死心不易,宁不为儿不为贼。
君不见入朝告变,归杀身此儿非养。
宁非真养儿,身死名不腐,惟有真儿心独苦。

寓寺八首

宋代 张耒

错落星河没半空,江城悲角五更风。
幽人梦断西窗雨,背壁笼灯到晓红。

闲居杂言集陶三十首并序 其二

明代 江源

草荣知节和,气变悟时易。
斗酒聚比邻,抗言谈在昔。