《梅花》原文赏析

  • meí
    huā
  • [
    sòng
    dài
    ]
    wáng
    lìng
  • fēng
    chuī
    dōng
    nuǎn
    biàn
    chūn
    nuǎn
    jiāng
    meí
    yàn
    yàn
    héng
    xīn
    zhī
  • jīng
    nián
    féng
    jiān
    jiǔ
    xiāng
    yǒu
  • chū
    kaī
    shān
    shān
    shàng
    xiān
    rén
    zhuì
    peì
    xuán
    yáo
  • cóng
    chóng
    lái
    biàn
    màn
    màn
    yuè
    shù
    liú
    hán
    huī
  • qīng
    xiāng
    fēn
    yuǎn
    shǐ
    使
    dié
    zhī
  • yóu
    rén
    zhēng
    zhì
    ruò
    duì
    zhī
    dàn
    xiào
    guǒ
    shuí
  • zhī
    chūn
    gōng
    yòng
    shù
    tuán
    zào
    wàn
    jiē
    weí
  • feī
    shǐ
    使
    chū
    suǒ
    qiǎo
    yuē
    dǒu
    jìng
    shí
  • rán
    cái
    jiǎn
    weì
    geǐ
    biān
    zhòng
    guǐ
    níng
  • zhōng
    nián
    chéng
    gōng
    cái
    xuàn
    duò
    huài
    liáng
    beī
  • zhuàn
    wén
    shí
    pēng
    xiǎng
    jiǔ
    niú
    dǐng
    yáng
    shǐ
    suí
  • suǒ
    shí
    jiàn
    weì
    shén
    chuò
    rén
    shí
  • ān
    zhī
    hòu
    shì
    suǒ
    yòng
    ér
    jué
    meǐ
    hái
    zhī
  • jīn
    wàn
    shì
    jiē
    ruò
    weí
    ěr
    rào
    shù
    chéng
    juē

原文: 风吹冬暖变春暖,江梅艳艳横新枝。
经年不逢间何久,忽此相遇如有期。
初开珊珊尚寂寞,仙人缀佩悬瑶玑。
从日重来不可辨,漫漫月树留寒辉。
清香芬敷去何远,可惜不使蝶得知。
游人争至无弱夜,对之但笑果喜谁。
不知春工用何术,抟造万物皆可为。
得非各使出所巧,约与斗竞合一时。
不然裁剪未易给,鞭役众鬼宁不噫。
终年成功财几日,旋亦堕坏良可悲。
传闻昔时大烹享,九牛合鼎羊豕随。
一取所实荐滋味,神啜不吐人食宜。
安知後世无所用,儿嚼不美还弃之。
古今万事皆若此,为尔绕树成嗟咨。



王令

王令(1032~1059)是北宋时期的一位诗人。他的初字是钟美,后来改字为逢原。他的原籍是元城(今河北大名)。在他5岁的时候,父母双亡,他随着叔祖王乙居住在广陵(今江苏扬州)。长大后,他在天长、高邮等地以教学为生,并怀有治国安民的志向。王安石对他的文章和为人都非常推崇。他有著作《广陵先生文章》和《十七史蒙求》。关于他的出生和死亡的具体日期,文中没有提及。

猜您喜欢

我策我马寄王介甫 其二

宋代 王令

我策我马将安求,人之悠悠谁适谋,言东之游。

何处难忘酒十首 其十

宋代 王令

何处难忘酒,亡君复旧游。
黍离经故国,麦秀悼前羞。
远目何胜尽,行车逆自留。
此时无一盏,何以谢悠悠。

翩翩弓之张兮诗三章寄王介甫

宋代 王令

翩翩弓之张兮,其亦弛则藏兮。
惟此乘马,不秣而驾。
惟彼乘驹,不驾以刍。