《七夕》原文赏析

  • [
    sòng
    dài
    ]
    wáng
  • nián
    yuè
    zhí
    xián
    zuò
  • 西
    xià
    weī
    dōng
    chuāng
    huī
    qīng
    suǒ
  • lòu
    liǔ
    tiáo
    míng
    fēng
    lián
    yàn
    pín
    guò
  • hóng
    yào
    jǐn
    槿
    huā
    kaī
    duǒ
  • shí
    qīng
    zhào
    gào
    xìng
    tán
    wàng
  • rán
    suǒ
    yíng
    héng
    zhěn
    tōng
    zhōng
  • mèng
    xiāng
    jiá
    dié
    shèn
    yāo
  • shú
    weì
    chù
    shēn
    yán
    fàng
    duò
  • zhōng
    guān
    zhuàn
    xuān
    zhǐ
    shī
    lìng
    shǔ
  • jīng
    yǎn
    guàn
    bài
    cāng
    tái
  • hàn
    lóng
    shé
    zǒu
    diào
    jīn
    shí
  • yáng
    yáng
    bǎi
    shì
    yīn
    nǎi
    gēng
    qiáng
    qiān
  • suí
    chéng
    xiāng
    chū
    weì
    tiān
    shàng
    duò
  • guī
    lái
    beì
    qiǎo
    jiǔ
    yáo
    jiān
    guā
    guǒ
  • hǎi
    shí
    weì
    luó
    liè
    fán
    qiě
    huǒ
  • jiā
    rén
    ér
    suō
    suō
  • chǒ
    fāng
    ruò
    jīng
    chéng
    huò
  • jiǔ
    yuè
    zhé
    shāng
    qióng
    è
    饿
  • fèng
    kùn
    chī
    fān
  • shān
    chéng
    lòu
    shè
    shèn
    cóng
    cuǒ
  • xià
    hàn
    mài
    chūn
    shuāng
    huā
    cuò
  • qīn
    shuaī
    mào
    mìng
  • zhì
    qián
    rén
    bìng
    zuǒ
  • xuán
    bàn
    diāo
    luò
    shòu
    kōng
    chuī
    tuō
  • tuō
    quán
    nián
    guāng
    xuàn
  • zuó
    zhěn
    diàn
    liáng
    西
    jiāo
    liú
    huǒ
  • hàn
    shì
    qīng
    qiǎn
    niú
    姿
    ē
    nuó
  • shāng
    běn
    qiāo
    shāng
    mín
    jiǔ
    láo
    dàn
  • shuāng
    hàn
    zhī
    shuǐ
    liǎo
    nài
  • rén
    qiě
    jiān
    shí
    xíng
    shāng
    tōng
    huò
  • jùn
    xiǎo
    shǔ
    qiān
    jiā
    jīn
    weí
    chóu
  • ér
    suǒ
    lái
    qín
    qīng
    shì
  • jiā
    chéng
    xiào
    chóu
    meí
    lüè
    shū
  • niàn
    suì
    jiān
    róng
    liǎng
    piān
  • lài
    dào
    xīn
    ān
    tuǒ
  • qióng
    zhǐ
    rén
    dēng
    wáng
    zuǒ
  • páo
    guā
    cóng
    zhì
    kāng
    rèn
    yáng
  • fèng
    yán
    shī
    liáo
  • weǐ
    shùn
    xìn
    shēng

原文: 去年七月七,直庐闲独坐。
西日下紫微,东窗晖青琐。
露柳蜩忽鸣,风帘燕频过。
寂寂红药階,槿花开一朵。
时清无诏诰,性澹忘物我。
兀然何所营,横枕通中卧。
梦入无何乡,蛱蝶甚幺麽。
孰谓处深严,自得放匍惰。
中官传宣旨,御诗令属和。
惊起俨衣冠,拜舞苍苔破。
逸翰龙蛇走,雅调金石播。
洋洋百世音,乃赓强牵课。
暮随丞相出,自谓天上堕。
归来备乞巧,酒肴间瓜果。
海物杂时味,罗列繁且夥。
家人乐熙熙,儿戏舞娑娑。
宠辱方若惊,倚伏忽成祸。
九月谪商於,羁縻复穷饿。
凤仪困鸱吓,骥足翻鱉跛。
山城已僻陋,旅舍甚丛脞。
夏旱麦禾死,春霜花木挫。
吾亲极衰耄,吾命何轗轲。
稚子啼我前,孺人病我左。
玄发半凋落,紫绶空垂拖。
客计鱼脱泉,年光蚁旋磨。
昨夜枕簟凉,西郊忽流火。
河汉势清浅,牛女姿婀娜。
商土本硗瘠,商民久劳瘅。
霜旱固不支,水潦复无柰。
居人且艰食,行商不通货。
郡小数千家,今夕唯愁呵。
吾儿索来禽,倾市得一颗。
举家成大笑,愁眉略舒軃。
自念一岁间,荣辱两偏颇。
赖大道依据,故得心安妥。
穷乎止旅人,达也登王佐。
匏瓜从系滞,糠粃任扬簸。
批凤不足言,失马聊自贺。
委顺信吾生,无可无不可。



宋代诗人王禹偁的照片
王禹偁

王禹偁(954—1001)是北宋时期的一位白体诗人和散文家。他的字是元之,是汉族,出生在济州巨野(今山东省巨野县)。后来他被贬到黄州,因此被世人称为王黄州。他在太平兴国八年考中进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士等职位。他敢于直言讽谏,因此多次被贬谪。真宗即位后,他被召回,再次担任知制诰的职务。然而后来他又被贬到黄州,之后又迁到蕲州,最终在那里病死。

王禹偁是北宋诗文革新运动的先驱,他的文学影响了韩愈、柳宗元等人,而他的诗则受到了杜甫、白居易等人的崇拜。他的作品多反映社会现实,风格清新平易。他的词作品只有一首,但它反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。他还著有《小畜集》一书。

猜您喜欢

急就章

宋代 王禹偁

赐来三载锦囊盛,今日重看倍觉荣。
元白当时皆谪宦,不闻将得御书行。

采莲词

宋代 赵崇嶓

别浦潮生花梦寒,片红飞下粉痕乾。
预知妾面如花面,泣向西风不忍看。

挽胡茂老枢密 其一

宋代 李正民

盛际符千载,中朝第一人。
凤池鸣委佩,朱邸奉重轮。
右府谋猷密,殊邻意气伸。
佐时遗事业,谁为勒苍珉。