《柳梢青》原文赏析

  • liǔ
    shāo
    qīng
  • [
    sòng
    dài
    ]
    míng
  • xiǎo
    xīng
    míng
    miè
  • bái
    lòu
    diǎn
    cāng
    tái
    bài
  • duàn
    zhǐ
    tuí
    yuán
    huāng
    yān
    shuaī
    cǎo
    hàn
    jiā
    gōng
  • xián
    yáng
    dào
    shàng
    xíng
    rén
    jiù
    shì
    qīn
    míng
    qiè
  • gǎi
    huàn
    róng
    yán
    xiāo
    jīn
    lǒng
    tóu
    cán
    yuè

原文: 依稀晓星明灭。
白露点、苍苔败叶。
断址颓垣,荒烟衰草,汉家宫阙。
咸阳道上行人,依旧是、利亲名切。
改换容颜,消磨今古,陇头残月。


相关标签:柳梢青

猜您喜欢

柳梢青 右和欲开

元代 柯九思

姑射论量。
渐消冰雪,重试新妆。
欲吐芳心,还羞素脸,犹吝清香。
此情到底难藏。
悄默默、相思寸肠。
月转更深,凌寒等待,更倚西廓。

柳梢青·有个人人

宋代 佚名

有个人人。
海棠标韵,飞燕轻盈。
酒晕潮红,羞娥凝绿,一笑生春。
为伊无限伤心。
更说甚、巫山楚云。
斗帐香消,纱窗月冷,著意温存。

柳梢青·澹云微月

宋代 管鉴

澹云微月。
又是一年,新秋佳节。
天上欢期,人间何事,翻成离别。
清尊欲醉还歇。
怕饮散、匆匆话别。
若是经年,得回相见,甘心愁绝。