《应天长 次清真韵(辛巳二月初六(2001-2-28))》原文赏析

  • yìng
    tiān
    cháng
    qīng
    zhēn
    yùn
    xīn
    èr
    yuè
    chū
    liù
    2
    0
    0
    1
    -
    2
    -
    2
    8
  • [
    dāng
    dài
    ]
    tiān
    xuě
    zhaī
  • céng
    yīn
    dài
    cái
    liǔ
    huā
    líng
    xīng
    luò
    jìn
    chūn
  • huà
    wǎng
    rán
    yān
    luò
    piāo
    mián
    jìn
    hán
    shí
  • yóu
    nán
    jiàn
    shuāng
    yàn
  • bié
    jiù
    xìng
    liáng
    kōng
  • lián
    chù
    shāng
    lüè
    huáng
    hūn
    tiān
    láng
  • chèn
    dōng
    fēng
    huàn
    qīng
    hán
    chuī
    lěng
    chóu
  • què
    qiǎn
    rén
    huí
    shǒu
    shāng
    xīn
    yuè
    qián
    zhái
  • qīng
    píng
    cuì
  • wèn
    zài
    fǒu
    xún
  • yòu
    jiàn
    yuǎn
    piǎo
    miǎo
    chén
    chóng
    shí

原文: 层阴带雨,裁柳瘗花,零星落尽春色。
画阁惘然烟落,飘绵近寒食。
犹难见、双燕客。
别旧地、杏梁空寂。
捲帘处、商略黄昏,莫添狼藉。
如此趁东风,呼唤清寒,吹冷赋愁壁。
却遣昔人回首,伤心月前宅。
青芜里、平翠陌。
问在否、去寻无迹。
又渐远、缥缈晨溪,何日重识?


相关标签:应天长

猜您喜欢

应天长

清代 项鸿祚

枕屏生绿山眉展,薄睡起来微带倦。
鹃声唤,莺声怨,花落絮飞春不管。
宿妆临镜懒,闲了粉奁香碗。
道是愁深病惯,如何心绪乱。

应天长

近现代 刘鹏年

轻尘飞满菱花镜。
云鬓飘萧慵更整。
风儿静。
人儿迥。
一片心旌摇不定。
苍烟迷曲径。
络纬悲啼金井。
回首繁华梦醒。
不由人不病。

应天长

清代 高士奇

几番憔悴羞明镜,闲却玉梳鬟不整。
纱窗静,秋宵迥,懊恼郎心无个定。
悄过花外径,黄叶又堆金井。
梦断鸳鸯枕冷,凄凉还益病。