《清明前三日登鼋头渚霞绮亭赋柬横云主人》原文赏析

  • qīng
    míng
    qián
    sān
    dēng
    yuán
    tóu
    zhǔ
    xiá
    tíng
    jiǎn
    héng
    yún
    zhǔ
    rén
  • [
    jìn
    xiàn
    dài
    ]
    qín
    dūn
    shì
  • qiān
    jīn
    nán
    mǎi
    tài
    shí
    nán
    mǎi
    duàn
    qiān
    chǐ
  • xià
    lín
    sān
    wàn
    liù
    qiān
    qǐng
    shí
    èr
    fēng
  • lǎo
    yuán
    chū
    dāng
    qián
    zhàn
    tuì
    退
    qún
    lóng
    shān
    liè
  • tǎn
    rán
    xiāng
    shì
    feì
    gān
    huà
    dān
    qīng
    shí
  • tiān
    xià
    qiáng
    zhě
    chèng
    jiāo
    hǎi
    shuǐ
    niè
    zhī
    qiān
    bǎi
  • shān
    nǎi
    jiāo
    tóng
    guài
    shí
    lín
    dài
  • zuó
    西
    fēng
    juàn
    tāo
    ér
    shàng
    qiào
  • shí
    yǒu
    jīng
    hóng
    鸿
    zhào
    lái
    绿
    tái
    láng
    yàn
    zhī
  • rán
    tíng
    miàn
    duàn
    xiá
    sàn
    luò
    weǐ
  • shàng
    xià
    jìn
    ōu
    niǎo
    ōu
    weí
    zhǔ
    ér
    weí
  • zài
    shàng
    wàng
    shì
  • hào
    dàng
    néng
    weí
    wàn
    yóu
    jié
    shēn
    yóu
    yǒu
    zhái
  • shēn
    shān
    lóng
    shé
    duō
    méng
    ōu
    niǎo
    liáng
  • wāng
    yáng
    qiān
    qǐng
    hèn
    jiàn
    weí
    zhī
    shì
  • chéng
    qīng
    tiān
    xià
    jìng
    rěn
    sòng
    huái
    怀
    shā
    tài
  • gāo
    luò
    zhǐ
    fēng
    kuài
    tóu
    zhī
    zhōng
    liú
    dāng
    bái
  • qǐng
    zhí
    niú
    ěr
    zhǔ
    méng
    dài

原文: 千金难买太湖石,难买断崖此千尺。
下临三万六千顷,七十二峰如赴敌。
老鼋突出当其前,战退群龙山骨裂。
坦然相示以肺肝,刻画丹青字不蚀。
天下强者称沃焦,海水啮之孔千百。
此山乃与沃焦同,怪石嶙峋殆无匹。
昨夜西风卷怒涛,个个鱼儿上峭壁。
时有惊鸿照壁来,绿苔狼藉燕支色。
翼然一亭面湖立,断霞散落鱼尾赤。
与波上下尽鸥鸟,鸥为主而我为客。
无异在我几席上,物我俱忘各自适。
浩荡能为万里游,洁身犹有五湖宅。
深山大泽龙蛇多,乞盟鸥鸟亦良得。
似此汪洋千顷波,恨无句践为之式。
澄清天下竟何如,忍诵怀沙独太息。
高歌落纸风雨快,投之中流当白璧。
请执牛耳主吾盟,濡笔以待摩崖刻。


相关标签:横云

猜您喜欢

题梅园八景 其四 松径横云

近现代 孙肇圻

买山有约不能闲,家傍清溪且闭关。
三径未荒人寂寂,林深时见白云还。

再题横云馆二绝句 其二

清代 弘历

春风今日值晴明,俯揽春郊未试耕。
傍晚英英南岭蔚,地灵映带不孤名。

再题横云馆二绝句 其一

清代 弘历

团圞镜样抱云廊,中有三间白玉堂。
内外虚明浑似月,不须脩树著吴刚。