《芳草渡》原文赏析

  • fāng
    cǎo
  • [
    qīng
    jìn
    xiàn
    dài
    chū
    ]
    chén
    feǐ
    shí
  • xuě
    làng
    huì
    wàn
    dōng
    liú
    àn
    lián
    chǔ
  • guò
    xiá
    mén
    cháng
    jiàn
    yáo
    qīng
    bàn
    yǎn
    chóu
  • duō
    shào
    qiáng
    yàn
  • zhī
    ān
    cháo
    chù
  • chuī
    xià
    shàng
    chà
    chí
    bàng
    rén
    zhù
  • chóng
    shǔ
  • yǎn
    zhōng
    hòu
    huǒ
    mèng
    leí
    shēng
    jiāng
    shàng
  • huí
    shǒu
    biàn
    yuán
    zhōng
  • shèn
    lóu
    hǎi
    suàn
    zhī
    yǒu
    yuàn
    fēng
  • jiàn
    xiá
    bào
    xiǎo
    huāng
    tīng

原文: 雪浪里,汇万壑东流,岸连吴楚。
过峡门常见,遥青半掩愁妩。
多少樯燕语。
知安巢何处。
夜吹起、下上差池,欲傍人住。
重数。
眼中堠火,梦里雷声江上路。
怕回首、夷歌遍野,爰居乐钟鼓。
蜃楼海澨,算祗有、怨风啼雨。
启剑匣、报晓荒鸡听取。


相关标签:芳草

猜您喜欢

芳草

宋代 文彦博

绮节初抽翠,金塘久(四库本作又)托根。
何堪混萧艾,自合比兰荪。
碧映龙池水,青迷楚泽魂。
年年增恨处,长信与长门。

芳草

宋代 赵抃

翠密驯文雉,丛深隐画轮。
离披金谷晓,寂寞茂陵春。
古渡班荆客,长堤走马人。
芊芊似袍绿,一雨一番新。

芳草渡

宋代 郭祥正

落日渡头芳草碧,伤如之何送行客。
客行无尽草相随,塞北江南同一色。
秋霜野烧年年事,绿芽迸地先春力。
芳草多情不变常,行人自去无消息。