《采珠行》原文赏析

  • cǎi
    zhū
    xíng
  • [
    míng
    dài
    ]
    hān
    shān
    shī
  • zhuó
    zhuó
    míng
    yuè
    zhū
    chǎn
    xiàng
    shēn
    yuān
  • cóng
    kōng
    lāo
    zhī
    lóng
    jìn
    jīng
  • jiāo
    rén
    xiāng
    bào
    leì
    chéng
  • xīng
    fēng
    yuǎn
    àn
    jīng
    bēn
    wàn
  • wǎng
    chuī
    tiān
    yún
    qīng
    fān
    zhǎn
    péng
  • chuān
    hòu
    chóu
    zài
    hǎi
    ruò
  • jìn
    pōu
    bàng
    cāng
    suǐ
  • ān
    zhū
    chí
    guī
    bào
    tiān
  • shén
    guāng
    zhōng
    lóng
    yán
    xīn
  • bǎo
    suí
    suǒ
    qiú
    shì
    jìn
    fēng
    meǐ
  • zhǎn
    zhuàn
    pín
    qióng
  • yòng
    shǎng
    zhàn
    shèng
    gōng
    zhuàn
    weí
    guàn
    dǐng
    zhǐ
  • lín
    liáo
    shì
  • cāng
    hǎi
    yáng
    gōu
    qīng
    chén
  • yuàn
    zhù
    huáng
    shòu
    寿
    liáng
    tóng
    dōng
    hǎi
    shuǐ

原文: 灼灼明月珠,产向深渊底。
从空捞摝之,鱼龙尽惊起。
鲛人相抱泣,洒泪忽成雨。
腥风扑远岸,鲸波奔万里。
密网垂天云,轻帆展鹏翼。
一擘川后愁,再击海若徙。
尽剖蚌蛤腹,不补苍赤髓。
安得如意珠,持归报天子。
神光发中夜,龙颜大欣喜。
七宝随所求,四事尽丰美。
展转济孤贫,利乐无穷已。
用赏战胜功,传为灌顶祉。
罢此批鳞役,聊以释附髀。
沧海不扬波,沟渎清尘滓。
愿祝吾皇寿,量同东海水。



猜您喜欢

山居偶成(四首)

明代 憨山大师

日夜烟霞护翠微,相将猿鹤待忘机。
青山莫道闲无主,自是闲人不肯归。

山居偶成(四首)

明代 憨山大师

闹蓝谁肯急抽身,自古青山隔市尘。
莫谓桃源无路入,落花流水是知津。

登南安城

明代 憨山大师

城头瓣瓣涌青莲,花蕊香含万户烟。
身在境中人不识,更于此外觅诸天。