《送诚上人》原文赏析

  • sòng
    chéng
    shàng
    rén
  • [
    sòng
    dài
    ]
    shì
    dào
    càn
  • cháng
    ān
    chéng
    tóu
    qiū
    huáng
    cháng
    ān
    dào
    shàng
    qiū
    fēng
    liáng
  • yóu
    niàn
    qīn
    cóng
    dìng
    juàn
    yún
    guī
    xiāng
  • yuè
    yuè
    chǔ
    shí
    dōng
    nán
    jiāng
  • yáo
    zhī
    xiāng
    jiàn
    chù
    luò
    huáng
    huā
    chuī
    wǎn
    xiāng
  • jīn
    nián
    liù
    shí
    qiān
    zhàng
    bái
    yìng
    cāng
    làng
  • shí
    tián
    máo
    guī
    weì
    西
    shān
    míng
    xié
    yáng
  • yīn
    sòng
    jūn
    xíng
    shēn
    xǐng
    tiān
    kuò
    yuǎn
    chóu
    máng
    máng
  • nián
    xiāng
    xún
    jūn
    wàng
    yáng
    liǔ
    dāng
    mén
    shuǐ
    mǎn
    táng

原文: 长安城头秋日黄,长安道上秋风凉。
游子念亲从定起,一衲卷云归故乡。
七月八月吴楚路,十里五里东南疆。
遥知子母相见处,篱落黄花吹晚香。
我母今年六十四,千丈白发应沧浪。
石田茆屋归未得,西山几度明斜阳。
因送君行发深省,天地阔远愁茫茫。
他年相寻君勿忘,杨柳当门水满塘。



猜您喜欢

为邓子煇赋拙斋

宋代 释道璨

历尽风波觉得獃,全无伎俩口慵开。
门前不厌频来客,要学聪明莫入来。

布袋赞

宋代 释道璨

布袋无口,拄杖无枝,
靠定这个,有甚了期。

赠相士

宋代 释道璨

面如生铁铸昆仑,有底荣枯到你论。
谩说青青亭畔竹,春风几个有儿孙。