《忆秦娥 秋雨》原文赏析

  • qín
    é
    qiū
  • [
    qīng
    dài
    ]
    fàn
    zhēn
  • qiū
  • shēng
    shēng
    chuāng
    ér
  • chuāng
    ér
  • jiù
    chóu
    xīn
    hèn
    tóng
  • chaī
    tóu
    dēng
    huā
    heī
  • mián
    chóng
    xiāng
  • chóng
    xiāng
  • qiū
    shān
    bīng
    tòu
    leì
    zhū
    shī
    湿

原文: 秋雨急。
声声隔个窗儿滴。
窗儿滴。
旧愁新恨,和他同入。
钗头剔去灯花黑。
不眠特地重相忆。
重相忆。
秋衫冰透,泪珠渍湿。


相关标签:忆秦娥

猜您喜欢

忆秦娥 秋风

清代 范贞仪

秋风急。
鏦铮萧瑟疏林隔。
疏林隔。
交飞庭叶,归鸦乱集。
暮山凝紫斜阳入。
高楼薄暝帘栊寂。
帘栊寂。
骑鲸人杳,寒衣谁织。

采桑子 其二 寄四妹二首

清代 范贞仪

而今秃发成辛苦,井臼亲操。
德耀高标。
庑下梁鸿要尔消。
可怜又是东风日,雨雪空寮。
篝火春宵。
忍把新词为汝敲。

采桑子 其一 寄四妹二首

清代 范贞仪

闺中娇小偏怜女,黛染螺鲜。
鬓腻云妍。
阿母亲为整翠钿。
菱花妆罢都无事,绣谱慵拈。
香篆频添。
春日迟迟未卷帘。