《蝶恋花·濯锦江头春欲暮》原文赏析

  • dié
    liàn
    huā
    ·
    zhuó
    jǐn
    jiāng
    tóu
    chūn
  • [
    sòng
    dài
    ]
    wáng
    cǎi
  • zhuó
    jǐn
    jiāng
    tóu
    chūn
  • zhī
    shàng
    fán
    hóng
    zháo
    liú
    chūn
    zhù
  • zhī
    dōng
    jūn
    xián
    miàn
  • xīn
    zhuāng
    shèng
    yān
    zhī
  • xiǎo
    mèng
    jīng
    hán
    chū
    guò
  • zhū
    lián
    wèn
    yǒu
    huā
    fǒu
  • chàng
    wàng
    cǎo
    táng
  • dān
    qīng
    zhuàn
    níng
    qíng
    chù

原文: 濯锦江头春欲暮。
枝上繁红,着意留春住。
只恐东君嫌面素。
新妆剩把胭脂傅。
晓梦惊寒初过雨。
寂寞珠帘,问有馀花否。
怅望草堂无一语。
丹青传得凝情处。


相关标签:蝶恋花

猜您喜欢

渔家傲

宋代 王采

日月无根天不老。浮生总被消磨了。陌上红尘常扰扰。昏复晓。一场大梦谁先觉。
雒水东流山四绕。路傍几个新华表。见说在时官职好。争信道。冷烟寒雨埋荒草。

蝶恋花

宋代 王采

晕绿抽芽新叶斗。掩映娇红,脉脉群芳后。京兆画眉樊素口。风恣别是闺房秀。
新篆题诗霜实就。换得琼琚,心事偏长久。应是春来初觉有。丹青传得厌厌瘦。

蝶恋花

宋代 王采

花为年年春易改。待放柔条,系取长春在。宫样妆成还可爱。鬓边斜作拖枝戴。
每到无情风雨大。检点群芳,却是深丛耐。摇曳绿萝金缕带。丹青传得妖娆态。