《满江红》原文赏析

  • mǎn
    jiāng
    hóng
  • [
    sòng
    dài
    ]
    pān
  • zhù
    shì
    chūn
    fēng
    sòng
    lián
    shān
  • shā
    niǎo
    wài
    qiáo
    ér
    bié
    jiān
  • zuì
    hòu
    yǒu
    mián
    beì
    xǐng
    lái
    míng
    xún
    quán
    mài
  • xīn
    qíng
    fēn
    lǒng
    tóu
    yún
    biān
    shí
  • shēn
    weì
    lǎo
    tóu
    xiān
    bái
  • rén
    jiàn
    shān
    kōng
  • yuē
    diào
    gān
    竿
    gòng
    cán
    gōu
    zhí
  • xiāng
    shǔ
    tūn
    chéng
    shì
    zhī
    bào
    lóng
    zhōng
  • màn
    cháng
    qiāo
    yán
    kàn
    qīng

原文: 筑室依崖,春风送、一帘山色。
沙鸟外,渔樵而已,别无间客。
醉后和友眠犊背,醒来瀹茗寻泉脉。
把心情、分付陇头云,溪边石。
身未老,头先白。
人不见,山空碧。
约钓竿共把,自惭钩直。
相蜀吞吴成底事,何如只抱隆中膝。
漫长歌、歌罢悄无言,看青壁。


相关标签:满江红

猜您喜欢

十月菊

宋代 潘牥

一段风流玉琢成,开从霜后越精神。
休嫌茉莉非吾配,曾见张良似妇人。

书赵知院墨梅后

宋代 潘牥

疏蕊暗藏春意足,横枝老阅岁华深。
广平能赋君能画,总是平生铁石人。

寿友人

宋代 潘牥

当年崧岳庆生贤,恰在新秋四日前。
万缕水沈燃宝鸭,千钟醽醁酌金船。
冰桃雪藕将陪宴,雨柏霜松莫计年。
金鼎若容负薪水,亦令鸡犬得神仙。