《百岁篇 其七 垄上苗十首》原文赏析

  • bǎi
    suì
    piān
    lǒng
    shàng
    miáo
    shí
    shǒu
  • [
    táng
    dài
    ]
    dūn
    huáng
  • shí
    shòu
    寿
    nián
    xiāng
    dǎng
    rén
  • tóng
    cháo
    zuò
    kàn
    yǎn
    zhōng
    lěng
    leì
    lián
    zhū
    chū

原文: 七十七。寿年乡党无人匹。
童仆朝扶暮坐看。眼中冷泪连珠出。



猜您喜欢

百岁篇 其一 女人十首

唐代 敦煌曲子

一十花枝两斯兼。
优柔婀娜复嬮孅。
父娘怜似瑶台月,寻常不许出朱帘。

百岁篇 其十 丈夫十首

唐代 敦煌曲子

百岁归原起不来。
暮风骚屑石松哀。
人生不外非虚计,万古空留一土堆。

百岁篇 其九 丈夫十首

唐代 敦煌曲子

九十残年实可悲。
欲将言语泪先垂。
三魂六魄今何在,霹雳头边耳不知。