《登鹿苑寺玉虹亭》原文赏析

  • dēng
    鹿
    yuàn
    hóng
    tíng
  • [
    sòng
    dài
    ]
    xiāng
  • chóu
    háo
    qióng
    dōng
    céng
    luán
    xiù
    chēng
    qíng
    kōng
  • xián
    tuō
    xiǎo
    téng
    jiè
    lái
    kàn
    shuāng
    yán
    feī
    hóng
  • xiǎo
    cuī
    lǎo
    kuǎn
    duàn
    dǐng
    gōu
    huǒ
    pēng
    tuán
    lóng
  • gān
    kǒu
    chǐ
    齿
    jiá
    shuǎng
    liǎng
    biàn
    便
    shēng
    qīng
    fēng
  • yōu
    rán
    qiān
    duò
    yǎn
    jiè
    jīn
    guā
    kaī
    shuāng
    tóng
  • nǎi
    zhī
    dào
    chù
    bié
    yǒu
    tiān
    shēng
    zhōng
  • guó
    ēn
    bào
    huá
    zhēng
    chē
    weì
    xiān
    chén
    zhōng
  • chuān
    chéng
    yún
    huáng
    jiā
    zhé
    xiān
    jīng
    gōng
  • liáo
    zhuī
    èr
    guī
    xué
    kōng
    zhuàn
    shǒu
    shān
    chóng
    chóng

原文: 饥鼯愁玃号穷冬,层峦秀壁撑晴空。
闲拖小藤借馀力,来看霜岩飞怒虹。
小奚催呼老款段,瀹鼎篝火烹团龙。
馀甘入口齿颊爽,两腋便欲生清风。
悠然千里堕眼界,金篦刮膜开双瞳。
乃知足力不到处,别有天地生壶中。
国恩欲报已华发,征车未去先晨钟。
玉川乘云紫皇家,谪仙骑鲸河伯宫。
聊追二子归禹穴,碧空转首山重重。



猜您喜欢

再登隐天阁

宋代 卢襄

好在沧州趣,青蘋入眼多。
落红随水尽,啼鸟奈春何。
生事诗千首,功名印几窠。
如何唤禅伯,软语坐盘陀。

登鹿苑隐天阁 其四

宋代 卢襄

残雪领春来,疏钟惊梦去。
尚忆去年愁,孤舟系江树。

登鹿苑隐天阁 其三

宋代 卢襄

一眼吞万山,寸心贮千里。
何日上归舟,教人问春水。