《疏山》原文赏析

  • shū
    shān
  • [
    sòng
    dài
    ]
    zhào
    shí
    huàn
  • dào
    lín
    chuān
    kuì
    wǎng
    gōng
    zhī
    píng
    xīn
    shì
    duì
    cāng
    qióng
  • jiāng
    xiāng
    yòu
    jīn
    nián
    shú
    xiào
    guī
    tián
    zuò
    hǎo
    dōng

原文: 雨到临川愧罔功,只凭心事对苍穹。
江乡又喜今年熟,一笑归田作好冬。



猜您喜欢

宋代 赵时焕

梅龙阅世今几春,皮毛剥破生苍鳞。
通身苔藓云气湿,恰如初蜕离海滨。
蜿蜒恍惚露半腹,花光补之难貌真。
只恐天上行雨去,呼吸风雷惊世人。

疏山

宋代 赵时焕

重访招提恰六年,松风萝月故依然。
世间万事都休问,燕坐看山是好禅。

疏山 其一

宋代 赵时焕

两到临川愧罔功,只凭心事对苍穹。
江乡又喜今年熟,一笑归田作好冬。