《和吴当涂源吊李白墓》原文赏析

  • dāng
    yuán
    diào
    bái
  • [
    míng
    dài
    ]
    zhèng
    luò
  • bàn
    shì
    xūn
    xūn
    xiào
    xǐng
    jiǔ
    yuán
    yǎn
    chóng
    jiōng
  • yuè
    chén
    niú
    zhǔ
    sān
    shān
    wǎn
    yún
    é
    meí
    wàn
    qīng
  • miào
    yǒu
    beī
    xìng
    huāng
    qiān
    zhǔ
    shān
    líng
  • wén
    guāng
    mǐn
    guī
    tiān
    shàng
    kàn
    lóu
    tóu
    tài
    bái
    xīng

原文: 半世醺醺笑独醒,九原漠漠掩重扃。
月沉牛渚三山晚,云抹蛾眉万古青。
遗庙有碑题姓字,荒阡无主泣山灵。
文光不泯归天上,卧看楼头太白星。



猜您喜欢

焚香玉鼎

明代 郑珞

絪缊长见吐奇芬,铭刻犹传汉代文。
碧玉烟和摇蜃气,紫苔花冷隐龙文。
琴边昼永心同静,帘外风微手自焚。
行向庙堂膺大用,磨砻远拟勒殊勋。

渡口

明代 郑珞

返照落平原,孤舟系疏柳。
隔河唤渡人,独立秋风久。

明妃怨

明代 郑珞

家国知何在,风沙满目愁。
惟馀天上月,还似汉宫秋。