《汪节夫解官东归赋此赠行》原文赏析

  • wāng
    jié
    jiě
    guān
    dōng
    guī
    zèng
    xíng
  • [
    sòng
    dài
    ]
    chéng
  • liǎo
    juàn
    hóng
    luò
    qiū
    róng
    meì
    jiāo
  • dēng
    gāo
    wàng
    cháng
    niàn
    jūn
    jiāng
    yǒu
    xíng
  • jūn
    shēng
    shèng
    hòu
    jiā
    shì
    duō
    zān
    yīng
  • shàng
    shū
    wàng
    zuì
    chóng
    dāng
    dài
    tuī
    míng
    qīng
  • nián
    dōng
    shān
    shǔ
    wàng
    láo
    cāng
    shēng
  • tiān
    yīn
    xiāng
    zhī
    zhī
    lán
    mǎn
    jiē
    tíng
  • jūn
    yóu
    rén
    shào
    jùn
    shēng
  • màn
    qiàn
    liáo
    wán
    shì
    zhēn
    qiú
    míng
  • guān
    weì
    sān
    suì
    é
    zhōng
    gēng
  • cóng
    hán
    lái
    wǎn
    meì
    réng
    bān
    jīng
  • yīn
    qín
    jiù
    dīng
    níng
    bié
    qíng
  • shèng
    mén
    suī
    gāo
    yuǎn
    xīn
    dāng
    huī
    hóng
  • jìng
    zhì
    zhī
    fāng
    jīng
  • zào
    qín
    zuàn
    yǎng
    cóng
    róng
    guī
    shéng
  • shí
    cháo
    yòu
    fēng
    jié
    jiān
    zhēn
  • jiāng
    qiū
    duō
    fēng
    guī
    yǎn
    zēng
    míng
  • yǐn
    shǒu
    kàn
    gāo
    shì
    xiá
    zhēng

原文: 积潦卷洪落,秋容媚郊坰。
登高望长陌,念君将有行。
君生盛德后,家世多簪缨。
尚书望最重,当代推名卿。
几年卧东山,属望劳苍生。
天亦阴相之,芝兰满阶庭。
君子尤可人,少日负俊声。
曼倩聊玩世,子真岂求名。
一官姑自慰,三岁俄终更。
我从韩溪来,挽袂仍班荆。
殷勤故旧意,丁宁离别情。
圣门虽高远,心地当恢宏。
笃敬己可克,致知义方精。
造次勤钻仰,从容自规绳。
他时立朝右,风节弥坚贞。
江湖秋多风,归途眼增明。
引首看高举,毋辞事遐征。



猜您喜欢

次韵张顺之春日杂诗 其三

宋代 程洵

闲斋人静日方中,想见先生睡思浓。
只么赏情⑴殊有味,趁衙杂沓任黄蜂。

次韵张顺之春日杂诗 其二

宋代 程洵

春来何物不熙熙,川泳云飞各自奇。
趁队鱼儿如得意,窥人燕子似相欺。

次韵张顺之春日杂诗 其一

宋代 程洵

解事东皇自有期,今年春较去年迟。
未教红著桃开脸,先放青还柳作眉。