《送乡人南还》原文赏析

  • sòng
    xiāng
    rén
    nán
    hái
  • [
    míng
    dài
    ]
    hán
    yīn
  • jìn
    chéng
    chūn
    xiǎo
    cāng
    cāng
    yáo
    jiàn
    feī
    chén
    jiàn
    zhāng
  • bái
    shǒu
    xiāng
    zhī
    yóu
    àn
    jiàn
    qīng
    chūn
    zuò
    bàn
    hǎo
    hái
    xiāng
  • wàn
    jiā
    feì
    jǐng
    shēng
    qiū
    cǎo
    piàn
    qīng
    fān
    beì
    yáng
  • dōng
    dào
    ruò
    féng
    xiāng
    shí
    wèn
    rén
    jīn
    cháng
    yáng

原文: 禁城春色晓苍苍,遥见飞尘入建章。
白首相知犹按剑,青春作伴好还乡。
万家废井生秋草,一片轻帆背夕阳。
东道若逢相识问,故人今已赋长杨。



猜您喜欢

香炉

宋代 梅尧臣

铁铸小香炉,壁环平口铺。
麝焚葵叶大,兽啮竹根趺。
净几群书外,闲堂一物无。
中间任灰烬,终与蕙兰俱。

吴正仲见访回日暮必未晚膳因以

宋代 梅尧臣

永日无车马,闲坊有竹邻。
雨中乌帽至,门外绿苔新。
不杀鸡为具,堪题凤向人。
山公识墨在,知我旧来贫。

闻橹

宋代 梅尧臣

静夜有舟下,中流闻橹声。
隔窗灯已暗,卷帽月微明。
渐向寒湾远,遥应宿枕惊。
客心何苦急,曾是不缘名。