《和杨龟山先生此日不再得吟示学》原文赏析

  • yáng
    guī
    shān
    xiān
    shēng
    zài
    yín
    shì
    xué
  • [
    míng
    dài
    ]
    liú
    zōng
    zhōu
  • nóng
    gēng
    lǒng
    cán
    qián
    cǎi
    sāng
  • yǒu
    weí
    jié
    xuán
    cāng
  • huái
    怀
    zaī
    shí
    xiāo
    zhòu
    liú
    guāng
  • shěn
    zhàng
    rén
    dào
    yīn
    yáng
  • bǐng
    zào
    xiù
    shēng
    ér
    shè
    fāng
  • xíng
    xíng
    shào
    qiě
    zhuàng
    xíng
    shì
    guāng
  • qín
    xīn
    zhuī
    wǎng
    zhé
    suǒ
    yòng
    zāng
  • shén
    shèng
    feī
    jué
    jīn
    qiāng
  • qiān
    jīn
    tuán
    shǔ
    chén
    kāng
  • shēng
    huì
    zhí
    zàng
  • wǎn
    luán
    shí
    zhū
    yán
    dǒu
    chūn
    fāng
  • huā
    yuè
    wán
    cháo
    fāng
    gāng
  • zhé
    rén
    jīng
    zhōng
    huáng
  • zài
    zhōng
    duǎn
    cháng
  • jué
    mìng
    fèn
    biàn
    zhuāng
  • wàn
    chí
    xīn
    sān
    shèn
    zhāng
  • liù
    zhēn
    jué
    yuán
    làng
    dēng
    chǎng
  • yǒu
    zhū
    zhái
    shí
    rén
    quǎn
    yáng
  • yuán
    kōng
    kōng
    yán
    shēng
    zuò
    wàng
  • suì
    lìng
    西
    fāng
    jiào
    chéng
    chěng
    xióng
    qiáng
  • zhū
    jiān
    mǐn
    luò
    weǐ
    háng
  • zhōng
    guī
    shān
    shì
    hòu
    xiān
    zhì
    tiān
    cháng
  • qián
    zhǐ
    xīn
    zhì
    jǐng
    huāng
    wáng
  • shào
    zhuàng
    lǎo
    beī
    shāng
  • dào
    sāng
    qiān
    zài
    diǎn
    kuáng

原文: 农夫雨耕陇,蚕妇乾采桑。
雨旸各有为,节物悬彼苍。
怀哉衣与食,宵昼恤流光。
矧伊丈夫子,人道立阴阳。
独禀造物秀,生而射四方。
行行少且壮,发硎试光芒。
勤心追往哲,所用何不臧。
神圣非绝级,虑以斤斧戕。
千金握抟黍,拱璧尘秕糠。
生不蟪蛄值,死与狐狸藏。
岂无婉娈时,朱颜斗春芳。
花月玩朝夕,膂力误方刚。
哲人惊拊髀,中夜起徬徨。
日昃不再中,发短不可长。
决此须臾命,刺虎奋卞庄。
万法持一心,三复慎独章。
六籍无真诀,猿狙浪登场。
亦有朱与翟,食人肆犬羊。
尼父援空空,颜生诬坐忘。
遂令西方教,乘虚逞雄强。
龂龂洙泗间,闽洛一苇航。
中启龟山氏,后先秩天常。
乾愓指心法,致儆荒与亡。
少壮不努力,老大徒悲伤。
道丧复千载,吾与点也狂。



猜您喜欢

题画赠蜀中尹使君惺麓二首 其

明代 董其昌

溪藤即是无弦琴,能写高山与流水。
可堪岐路黯销魂,更奏清猿三峡里。

石浦草亭为刘符九

清代 唐世徵

竹覆浑无径,村回此有亭。
岸烟随暮雨,渚草带春星。
溜引畦三亩,山移翠一屏。
徵君自经济,丘壑不求铭。

偕王道观雪中联句 其二十四

宋代 黄裳

脂肤堪奖与,墨面可讥诙。
盐散徒云尔,心虚可比哉(道观)。