《龙》原文赏析

  • lóng
  • [
    míng
    dài
    ]
    shāng
  • shén
    lóng
    shén
    lóng
    tiān
    xià
    zhuǎ
    lín
    jiǎ
    guāng
  • qián
    zàng
    xiǎn
    jiàn
    yǒu
    shí
    qǐng
    biàn
    huà
    shuí
    néng
    zhī
  • yǒu
    shí
    liè
    qīng
    míng
    duān
    fēng
    yún
    cǎn
    àn
    bái
    zhòu
    hán
  • yǒu
    shí
    yáng
    hǎi
    bēn
    tāo
    fān
    làng
    cuī
    qún
    shān
  • féng
    hǎi
    ruò
    chóu
    yuán
    tuó
    dǎn
    luò
    jiāo
    chī
  • zhī
    líng
    nǎi
    xún
    cháng
    chí
    zhōng
  • huà
    shī
    qiǎo
    duó
    zào
    huà
    gōng
    huī
    háo
    rǎn
    yǒu
    shén
    tōng
  • yòu
    chū
    zhēn
    tóu
    jiǎo
    biàn
    便
    jiào
    yān
    feī
    kōng
  • ěr
    hōng
    hōng
    wén
    zhèn
    tíng
    zhān
    wài
    shēng
  • lái
    zhāng
    zhòu
    shàn
    jué
    zhòng
    shǐ
    fēn
    fēn
    píng
  • juē
    gōng
    hǎo
    yóu
    hǎo
    huà
    zhī
    lún
    gāo
    jià
  • xiāng
    kàn
    huō
    xīn
    wàn
    cāng
    míng
    zài
    táng
    xià
  • ěr
    lái
    shèng
    xià
    hàn
    weí
    yún
    ān
    zhì
    zhī
    shēng
    luò
  • shuǐ
    zuò
    lín
    beì
    huāng
    shōu
    què
    shén
    gōng
    liáo
    kuò

原文: 神龙神龙天下奇,爪牙鳞甲光陆离。
潜藏显见各有时,顷刻变化谁能知。
有时鼓鬣青冥端,风云惨黯白昼寒。
有时扬鬐入海底,奔涛翻浪摧群山。
冯夷海若愁欲逸,鼋鼍胆落蛟螭泣。
固知灵异乃如此,岂比寻常池中物。
画师巧夺造化工,挥毫染素有神通。
须臾又出真头角,便觉烟雾飞空濛。
耳底轰轰闻震霆,詹外飒飒疑雨声。
古来张繇擅奇绝,众史纷纷奚足评。
嗟公好古尤好画,得之不复论高价。
相看自足豁心目,万里沧溟在堂下。
迩来盛夏旱为云,安得致之升碧落。
捲水作霖被八荒,收却神功入寥廓。



猜您喜欢

挽昭齐表妹三首

明代 周兰秀

遗诗犹贮旧书帏,林壑缘深梦后非。
檐鸟倦啼花不扫,古丘残月倩魂归。

冬日杂兴二首 其一

明代 周晖

失路无知己,青山是可人。
高僧留半偈,侠客笑长贫。
开口哭何事,掀髯怪此身。
只因错料事,寂寂老乾坤。

春日移居六首 其三

明代 周晖

负郭久无田,幽居仅数椽。
绿尊堪累月,青镜不藏年。
客至渔樵半,狂来笑语偏。
周颙有猿鹤,尚在北山颠。