《桃叶渡》原文赏析

  • táo
  • [
    qīng
    dài
    ]
    wáng
    jiā
    shū
  • lán
    shā
    táng
    zhōu
    cháo
    cháo
    jiāng
    shàng
    qīng
    yóu
  • wáng
    láng
    yàn
    shēng
    xiū
    huā
    meǐ
    juàn
    huā
    yóu
    xiū
  • meǐ
    rén
    yíng
    huā
    weí
    táo
    táo
    gēn
    meì
  • chūn
    zhào
    yǐng
    lái
    zhì
    jīn
    shuǐ
    yān
    zhī
  • qín
    huái
    kǒu
    chūn
    shuǐ
    xiāng
    cháo
    guǎn
    weì
    yāng
  • chuán
    niáng
    chàng
    wáng
    láng
    chàng
    dào
    wáng
    láng
    duàn
    cháng
  • wáng
    láng
    dāng
    lái
    guān
    weí
    sòng
    meǐ
    rén
    guò
    jiāng
    wén
    dào
    hóng
    lóu
    shì
    qiè
    jiā
  • yān
    miǎo
    miǎo
    xún
    chù
    kōng
    liú
    lián
    shuǐ
    meǐ
    rén
    jīn
    huà
    táo
    huā
  • táo
    huā
    yóu
    yǒu
    shāng
    chūn
    hèn
    hèn
    dāng
    nián
    bié
    shē
  • jūn
    jiàn
    cháng
    bǎn
    qiáo
    tóu
    qīng
    liǎng
    liǎng
    yuān
    yāng
    shí
    chū
  • shí
    rén
    jiān
    bié
    chóu
    shēng
    cháng
    gòng
    huā
    fáng
    宿

原文: 木兰楫,沙棠舟,朝朝江上娱清游。
王郎艳福几生修,如花美眷花犹羞。
美人赢得花为字,桃叶桃根自妩媚。
一自春波照影来,至今水比胭脂腻。
秦淮渡口春水香,朝丝暮管乐未央。
船娘怕唱王郎曲,唱到王郎欲断肠。
王郎当日来官渡,为送美人过江去,闻道红楼是妾家。
烟波渺渺无寻处,空自流连水一涯,美人今复化桃花。
桃花犹有伤春恨,似恨当年别绪赊。
君不见长板桥头青溪曲,两两鸳鸯时出浴。
不识人间离别愁,一生长共花房宿。



猜您喜欢

桃叶渡

宋代 曾极

裙腰芳草抱长堤,南浦年年怨别离。
水送横波山敛翠,一如桃叶渡江时。

与诸君集明月庵在妓坊之南隔一

明代 徐渭

客子多辛苦,携尊随主人。
清池移席暮,红袖隔墙春。
叠酒何曾却,千愁不一频。
但因归去急,不忍别流萍。

金刚随机无尽颂·法身非相分第

宋代 释印肃

临崖看浒眼,浒即是你眼。
眼裹有真心,真心非浒眼。