《赋得讲经台送石田禅师之虎丘》原文赏析

  • jiǎng
    jīng
    tái
    sòng
    shí
    tián
    shàn
    shī
    zhī
    qiū
  • [
    míng
    dài
    ]
    mèng
    guān
    shī
  • jiǎng
    jīng
    tái
    tái
    gāo
  • guān
    zhōng
    shèng
    zhě
    shuō
    chù
    yuán
    bái
    tiān
    huā
    piāo
  • qiān
    nián
    huà
    jīng
    líng
    cǎo
    qīn
    tái
    xià
  • tīng
    yóu
    xiān
    huí
    shī
    hún
    qiū
  • qīng
    shān
    xuē
    shì
    jiàn
    huā
    zhào
    shuǐ
    róng
    kaī
  • yān
    xiàng
    lóng
    hái
    rào
    xiāng
    yún
    duī
  • jūn
    dēng
    jiǎng
    jīng
    tái
    zhé
    bái
    mén
    liǔ
  • jiāng
    shàng
    lái
    yáng
    guān
    jiǔ
  • yuè
    míng
    zhōng
    xiǎng
    kōng
    shān
    bái
    shí
    leì
    leì
    diǎn
    shǒu

原文: 讲经台,台何高。
关中圣者说法处,琪园白日天花飘。
千年化迹精灵聚,碧草不侵台下土。
听法游仙去复回,诗魂夜夜啼秋雨。
青山削壁势欲冘,剑花照水芙蓉开。
霸业如烟去无迹,象龙还绕香云堆。
君登讲经台,我折白门柳。
吴歌江上来,不必阳关酒。
月明钟鼓响空山,白石累累齐点首。



猜您喜欢

晚秋送徐玑赴龙溪丞因过泉南旧

宋代 翁卷

卷中风雅句,名匠亦难如。
远邑亲微禄,他乡过旧庐。
程途多见菊,行李半担书。
未信文明代,无人荐子虚。

赠□□先生

宋代 翁卷

陇上穷年不辍耕,风吹纠笠自翾轻。
攒眉且复看天醉,枵腹谁能与命争。
李实於今难仲子,柳条何似问先生。
不须远觅王官谷,雁荡峰头云自横。

友人林居

宋代 翁卷

花石与林庐,皆非俗者居。
铺沙为径软,因竹夹篱疎。
留客同家食,教儿诵古书。
常言治生意,只欲似樵渔。