《秋雨》原文赏析

  • qiū
  • [
    míng
    dài
    ]
    zhāng
    shì
  • qiū
    qiū
    fēng
    tiān
    chóu
    xīn
    piàn
    fān
    xuán
  • zǒng
    jiào
    zuò
    feī
    qiān
    kān
    xiào
    weí
    láng
    liù
    nián
  • bàn
    huáng
    fēng
    àn
    dào
    huā
    quán
    bái
    shuǐ
    píng
    tián
  • chí
    suì
    yuè
    lián
    jīn
    liáng
    yín
    beì
    àn
    rán

原文: 秋雨秋风入暮天,愁心独与片帆悬。
总教作客非千里,堪笑为郎已六年。
芦叶半黄风破岸,稻花全白水平田。
栖迟岁月怜今昔,《梁父》孤吟倍黯然。



猜您喜欢

陪祀昭陵纪事有作

明代 赵用贤

瑶坛晴雪净春空,剑佩声沉苑路东。
霜露每勤忧圣主,貂珰无复肃斋宫。
通原燎火分宵白,拂树霓旌映晓红。
寂寞翠华谁望幸,惟余金粟鸟呼风。

拟古宫词 其四

明代 苏祐

霜叶飘红覆紫苔,懒缄幽怨向人开。
御沟水去曾相谢,流到人间竟不回。

拟古宫词 其三

明代 苏祐

西苑新开避暑宫,水晶团殿敞帘栊。
鸳鸯自向池边起,飞入桥西浦溆中。