《偈颂二百零五首》原文赏析

  • jié
    sòng
    èr
    bǎi
    líng
    shǒu
  • [
    sòng
    dài
    ]
    shì
    zhèng
    jiào
  • tóu
    bái
    huí
    chūn
    fāng
    xìn
    xián
    shēn
    chī
    rén
  • zhí
    xià
    fàng
    jiào
    píng
    wěn
    gēng
    jiāng
    zuò
    gēn
    chén
  • gēn
    chén
    xīn
    xiàng
    beì
  • xīn
    xiàng
    beì
    dào
    rán
  • dào
    rán
    hǎo
  • nián
    nián
    hǎo
    nián
    dōng
    jūn
    dāo
    chǐ
    cái
    huá
  • guò
    tóu
    zhàng
    shàn

原文: 一头白发几回春,方信闲身似痴人。
直下放教平稳去,更将何法作根尘。
法无根尘,心无向背。
心无向背,道合自然。
道合自然也,日日好日,
年年好年。东君刀尺裁华木,
付与过头杖子禅。



猜您喜欢

偈颂二百零五首

宋代 释正觉

木有火伤身,人有火伤神。
木无火不生,人无火不成。
地水风火,亦复如是。
四大普周同法界,各各普周无障碍。
只者普周无碍时,自然无坏无不坏。

偈颂二百零五首

宋代 释正觉

柳线垂金莺语滑,华棚张锦蝶飞忙。
见闻里许通消息,谁得先生点铁方。

初晴即事 其三

明代 袁宗道

竹里乌皮几,山中白板扉。
家贫酒不乏,诗拙貌能肥。
鸟怪人声去,云兼日气飞。
墙东那用避,名姓本知稀。