《击梧桐》原文赏析

  • tóng
  • [
    qīng
    jìn
    xiàn
    dài
    chū
    ]
    wāng
    dōng
  • shěn
    tóng
    yīn
    chuān
    穿
    láng
    zuò
    meǐ
    jiā
    rén
    píng
  • kòu
    zhù
    zhū
    xián
    chūn
    cōng
    shǔ
    gōng
    shāng
    xiāng
  • jīng
    feī
    cuì
    què
    piān
    fān
    gēng
    tīng
    xiāo
    sōng
    fēng
    shí
  • weí
    gāo
    shān
    weì
    zhī
    yīn
    yòu
    xīn
    shēng
    chóng
  • jiàn
    qiū
    lái
    fán
    zhī
    jiǎn
    fēng
    yáo
    shuāng
    weǐ
  • màn
    tài
    lóng
    mén
    shòu
    gān
    ān
    jìn
    shēng
    weì
  • ǒu
    shí
    jiē
    qián
    piàn
    jiāng
    yōu
    hèn
    qiàn
    shuí
  • zuì
    shì
    qín
    zòu
    róu
    hái
    jǐn

原文: 沈碧桐阴,穿廊覆坐,每忆佳人凭几。
扣著朱弦,自撚春葱,数曲宫商相继。
惊飞翠雀翩翻,更听潇洒松风时起。
为恐高山,未遇知音,又把新声重理。
渐入秋来,繁枝如剪,可惜风摇霜委。
漫太息、龙门瘦干,谙尽孤生滋味。
偶拾阶前片叶,题将幽恨倩谁寄。
最苦是、嵇琴罢奏,柔丝还紧系。



猜您喜欢

谢周唐柳分惠宣梨二首

宋代 袁说友

啄木门初扣,分甘味占高。
风标夸饤坐,津润忆流膏。
剩受千梨户,宁辞五藏刀。
一杯须领意,老欲为渠饕。

舟遇逆风有叶舟坐二小儿以一竿

宋代 袁说友

小艇浮孤苇,垂髫识二童。
巧将双箬笠,快夺一帆风。
去去渔歌里,翩翩麦浪中,
吴儿惯浮浪,早已逐飘蓬。

用洪叔昞题左顾亭韵

宋代 袁说友

龟老一溪怀旧事,人亡千载尚虚名。
亭前独有山川在,付与诗人著语明。