《满江红 时客申江》原文赏析

  • mǎn
    jiāng
    hóng
    shí
    shēn
    jiāng
  • [
    jìn
    xiàn
    dài
    ]
    chén
    yún
  • qīng
    míng
    shǔ
    jìn
    xīng
    guāng
    jiǎo
    jié
  • píng
    lán
    wàng
    tíng
    jiē
    shuǐ
    qiū
    shēng
  • jué
    sài
    guī
    lái
    zhēng
    yàn
    西
    fēng
    guò
    cán
    zhé
  • gēng
    rén
    chóu
    hèn
    beì
    xiāo
    hún
    hán
    yān
    yuè
  • xiāng
    leì
    xīn
    zhōng
    xiě
  • xiāng
    chóu
    qiān
    dié
  • niàn
    cháo
    kōng
    yàn
    qíng
    jué
  • shǔ
    jìn
    jīn
    chī
    yuàn
    yōu
    rán
    shì
    weì
    liáng
  • lòu
    shēng
    weī
    wǎng
    shì
    nán
    píng
    tiān
    beī
    qiè

原文: 夜色清明,数不尽、星光皎洁。
凭栏望、庭阶如水,秋声呜咽。
绝塞归来征雁唳,西风过去残荷折。
更惹人、愁恨倍销魂,寒烟月。
相思泪,心中血。
相思意,愁千叠。
念巢空燕去,此情凄绝。
数尽古今痴与怨,悠然世味凉和热。
漏声微、忆往事难凭,添悲切。


相关标签:满江红

猜您喜欢

宋代 佚名

舍弟江南没,家兄塞北亡。

忆江南

元代 佚名

长生药,本是五行仙。
子午二门开卯酉,四时运火合乾坤。
龙虎自相吞。

菩萨蛮 陆丹林倩人画像,大千为

清末近现代初 汪东

曲江去后流风歇。岭南又见梁陈屈。
谁可继三英。里人先定评⑴。
长松身独秀。不是因诗瘦。
何物比韶颜。一枝枫叶丹。