《步韵奉酬林郡守二首 其二》原文赏析

  • yùn
    fèng
    chóu
    lín
    jùn
    shǒu
    èr
    shǒu
    èr
  • [
    sòng
    dài
    ]
    yáng
    xiào
    běn
  • jiā
    shì
    zhōng
    tiáo
    jiù
    pín
    chén
    biān
    duī
    màn
    bīn
    fēn
  • weì
    gān
    chéng
    lǎo
    què
    xiào
    láo
    shēng
    màn
    zhú
    qún
  • weí
    tóng
    shàng
    shū
    zuò
    diào
    yán
    líng
    tān
    shàng
    yuè
    hái
    cháo
    lǐng
    tóu
    yún
  • yán
    guài
    héng
    mén
    lòu
    jiāng
    西
    shī
    weī
    zuò
    lín
    shuō
    chái
    feī
    lòu
    jīng
    jié
    céng
    lái
    yǒu
    shǐ
    使
    jūn
    shàng
    sòng
    shī
    shí
    juàn

原文: 家世中条旧⑴素贫,尘编堆积漫⑵缤纷。
未甘末俗成虚老,却笑劳生漫逐群。
为爱(同上书作钓罢)严陵滩上月,还思⑶巢父岭头云。
闾阎莫怪衡门陋(《江西诗微》作比邻莫说柴扉陋),旌节曾来有使君(以上《宋诗拾遗》卷一四)。



猜您喜欢

步韵奉酬林郡守二首 其一

宋代 阳孝本

六槐何日起商岩,未许蟠龙卧碧潭。
天下苍生还有待,郡中善政却无惭。
锦囊珠玉成咳唾,绮席风云出笑谈。
千载通天蒙品藻,恐教虚誉满江南。

宋代 张佑

蟹黄盐满箸,熊白软加笾(宋高似孙《蟹略》卷七)。

诗一首

宋代 陈昉

二十馀年作吏人,后园花木也成林。
尽是笔头那撚得,枝枝叶叶有冤声。
刑重惟恐囚人怨,情轻又怕本官嗔。
不知无事早归去,免得生魂对死魂(清《松陵文献》卷一一)。