《青玉轩植梧偶活志喜》原文赏析

  • qīng
    xuān
    zhí
    ǒu
    huó
    zhì
  • [
    qīng
    dài
    ]
    zhōng
    yuán
    xuàn
  • bàn
    chǐ
    tóng
    dāng
    chūn
    zōng
    guǒ
    fēng
  • dàn
    yuǎn
    lái
    guaī
    gān
    héng
    jiān
    shí
  • gēn
    yuè
    weì
    jiàn
    shēng
    xīn
    yān
    jīng
    guài
  • piē
    rán
    jiàn
    èr
    cùn
    cān
    chà
    nèn
    绿
    fēng
    chuī
  • gēn
    chōng
    zhī
    cháng
    tíng
    tíng
    suǒ
  • yàn
    zhuó
    zhuó
    rén
    qíng
    suǒ
    kàn
    huā
    xiàn
    táo
  • xìng
    lěng
    dàn
    dān
    yōu
    piān
    tóng
    yǒu
  • jié
    fán
    tóng
    diǎn
    zhuì
    zhū
    leì
    leì
  • zài
    shí
    qiū
    xīn
    zhí
    gān
    shū
    zhī
    weǐ

原文: 半尺梧桐当春徙,棕裹细荄封泥滓。
不惮远来乖土宜,孤干横肩八十里。
薶根一月未见生,心焉惊疑怪已矣。
瞥然一见二寸芽,参差嫩绿风吹起。
根气欲充枝欲长,亭亭独立无所倚。
秾艳灼灼移人情,所以看花羡桃李。
我性冷淡宜耽幽,偏于梧桐有独喜。
结子不与凡木同,点缀叶次珠累累。
岂在一叶识秋心,直干疏枝无委靡。



猜您喜欢

颂古十首

宋代 释行巩

白浪堆中下一钩,锦鳞红尾尚悠悠。
渔翁不计竿头事,笑入芦花万顷秋。

游虎丘

宋代 释兴肇

沧海何年涌,秦传虎踞丘。
池空剑光冷,坟缺鬼吟愁。
石碍楼台仄,烟深草木稠。
吴人贪胜概,春尽亦来游。

次韵畴老赠丹霞三篇并寄丹霞以

宋代 李纲

不能汲水机圆,自笑翻羹手捩。
愿从明眼高人,为看三生宝地。