《匡山晓霁》原文赏析

  • kuāng
    shān
    xiǎo
  • [
    míng
    dài
    ]
    yáng
  • jué
    shèng
    kuāng
    shān
    xiǎo
    cuì
    nóng
    lián
    huā
    qiān
    bàn
    róng
  • shí
    mén
    shǔ
    kaī
    xiān
    zhǎng
    nán
    lǐng
    tiān
    xīng
    luò
    zhōng
  • shè
    cháo
    yáo
    biàn
    hǎi
    hóng
    yún
    yōng
    xià
    lián
    fēng
  • dōng
    lín
    chǐ
    齿
    hún
    nán
    jìn
    jiāng
    gān
    zhǔ
    duǎn
    qióng

原文: 绝胜匡山晓翠浓,莲花千瓣劈芙蓉。
石门曙色开仙掌,南岭天星落寺钟。
赤日射潮遥辨海,红云拥帝下连峰。
东林屐齿浑难禁,徙倚江干拄短筇。



猜您喜欢

十三夜张元逸招同上庆先生胡实

明代 戴九玄

露下月凄凄,风林惊鸟栖。
赋诗长过从,沽酒即招携。
戍角三更怨,城砧万户啼。
清光何处好,却在曲阑西。

舟过君山遇雨

明代 杨鹤

湖云一片黑,雨脚东南来。
杳霭君山雪,空濛帝子台。
清猿啼树暝,白鸟破烟回。
忽忆湘灵瑟,因之楚客哀。

赋得花朝遇雨

明代 范景文

春阴偏是趁今朝,妒暖余寒尚自饶。
花意如人初中酒,柳容似冻未舒条。
踏青游屐方微湿,听雨吟魂却暗销。
烟裹空濛飞翠冷,总无红紫亦堪描。