《自金山放船至焦山再叠苏轼韵》原文赏析

  • jīn
    shān
    fàng
    chuán
    zhì
    jiāo
    shān
    zài
    dié
    shì
    yùn
  • [
    qīng
    dài
    ]
    hóng
  • jiāng
    hǎi
    shì
    dān
    lái
    tiān
    qiàn
    xiàn
    beǐ
    nán
  • jiān
    yáo
    yuán
    míng
    zhì
    shí
    zhī
    èr
    sān
  • fāng
    yuán
    qiáo
    shuí
    dào
    chèng
    huǒ
    zǎo
    jiāng
    bīng
    cán
  • zhǐ
    chǐ
    xiān
    shān
    fān
    yóu
    huái
    怀
    hòu
    cán
  • shí
    ?
    ?
    qiào
    cháo
    yǐng
    tuì
    退
    lán
    kuī
    shēn
    tán
  • biàn
    便
    mìng
    huáng
    tóu
    qīng
    què
    jiāng
    tiān
    chūn
    fāng
    qīng
    hān
  • huái
    怀
    céng
    yóu
    zhōng
    jiāng
    cháng
    lǎo
    tán
    xiāng
    tán
  • háo
    yín
    jìng
    liǎng
    liáo
    zhī
    ráo
    sōng
    zhú
    lóng
    kān
  • shān
    shū
    weí
    qīng
    gòng
    shāo
    zhū
    fāng
    jiào
    gān
  • zhǐ
    zhàng
    kùn
    mián
    míng
    biàn
    便
    jīn
    shān
    liú
    dài
    hái
    xián
    tān
  • piàn
    shí
    lǎn
    shèng
    jiān
    wàng
    yōu
    qíng
    chàng
    guī
    yún
    kān
  • jiǎn
    qǐng
    beǐ
    yán
    duān
    gēng
    wèn
    xiāo
    gōng
    ān

原文: 江赴海意虎视眈,自来天堑限北南。
湔氐遥源达溟渤,至此馀十之二三。
方壶员峤谁则到,徒称火枣将冰蚕。
咫尺仙山一帆力,不游可怀日后惭。
石??峭拔潮影退,俯栏可以窥深潭。
便命黄头发青雀,江天春物方清酣。
忽怀玉局曾游目,中江长老谈乡谈。
豪吟静悟两寥寂,祗饶松竹笼虚龛。
山蔬可以为清供,岂必烧猪方觉甘。
纸帐困眠明便去,金山留带还嫌贪。
片时揽胜兼望古,幽情畅矣归云堪。
剪波顷刻济北固,岩端更问萧公庵。



猜您喜欢

句 其二

宋代 王企立

老树阴中闲日月,小池波面醉家乡(松石峰)。

句 其一

宋代 王企立

岚光入坐茶瓯绿,海气逢春柱础腥(翠亭)。

饯魏主簿(广)席上作

宋代 李殿丞

今日不知明日事,人情反覆似车轮。
我今自是飘萍客,更向长亭作主人⑴。