《被放后出都》原文赏析

  • beì
    fàng
    hòu
    chū
  • [
    qīng
    dài
    ]
    wáng
    jīn
    yīng
  • zhěn
    shàng
    nán
    mèng
    weì
    chéng
    mǎn
    tiān
    luò
    cháng
    zhēng
  • qīn
    péng
    gòng
    chàng
    dēng
    chéng
    xiāng
    guó
    xiān
    zhuàn
    xià
    míng
  • xiāo
    tīng
    shuāng
    yàn
    yǐng
    tiáo
    yáo
    liǔ
    wǎn
    qíng
  • lián
    hán
    shēn
    shuǐ
    chuī
    biān
    kuǎn
    duàn
    xíng

原文: 枕上南柯梦未成,满天落叶赋长征。
亲朋共怅登程日,乡国先传下第名。
萧瑟芦汀霜雁影,迢遥柳陌晚鸦情。
可怜寒气深于水,独自垂鞭款段行。



猜您喜欢

所翁为泳作小卷玩珠龙极其精妙

宋代 林希逸

翁为髯相小尤稀,此卷于今信绝奇。
墨晕浅深行笔意,红光上下吐珠时。
名高擅世无他手,语硬盘空况此诗。
散发不知何处去,想应龙尾学骑箕。

孝弟忠信礼义廉耻八字赞 其三

明代 张天赋

忠忠忠,朝廷教养恩无穷。
一朝出仕随官职,犬马勤劳报主翁。

和贫妇吟十首 其十 闻鸡

明代 邓云霄

何处鸡声叫晓霜?妆成问寝上高堂。
明朝菽水能供否?愿乞仙家辟谷方。